- Tứ Tứ ở gần Hoàng thượng đến vậy cơ mà, tại sao người không trực tiếp hỏi nàng?
- Tứ Tứ ở gần trẫm nhưng trẫm không ở gần nàng. Trong tim nàng không có trẫm.
Ta nghẹn ngào bộc bạch:
- Hoàng thượng! Nếu như Tứ Tứ còn tồn tại... thì trong tim nàng... luôn có người.
- Vậy tại sao nàng phản bội trẫm?
Thắc mắc của chàng liên quan tới an nguy của sư phụ, ta không sao giải đáp được. Ta đánh trống lảng nói:
- Hoàng thượng! Thê tử của người ở Phượng Hoàng cung thanh tao nhã nhặn, thực tình tốt hơn nô tì vạn lần. Nàng và mười vị phi tần đều đang đợi người!
- Vậy Tứ Tứ có đợi trẫm không?
Hoàng thượng hỏi khó. Ta ấp úng không biết trả lời ra sao. Chàng cười khẩy tâm sự:
- Năm đó... chiến trận ở Nam Châu... từng đường đi nước bước... trẫm đều hết sức cẩn trọng. Bởi vì... trẫm sợ... nếu như mình không thể quay trở về... thì... Tứ Tứ... sẽ chờ đợi trong vô vọng.
Ta thấy lòng mình sao mà chua chát. Có con đom đóm to gan sà vào lòng bàn tay Hoàng thượng. Chàng trìu mến nhìn ngắm nó, nhàn nhạt nói:
- Mãi sau này trẫm mới biết... Tứ Tứ... hoá ra... chưa từng chờ đợi. Nàng ở Sơn Nam có mái ấm nhỏ hạnh phúc biết bao. Trẫm ở trong cung giống như con đom đóm này, lạnh lẽo, cô độc. Người ở Sơn Nam đã sớm thờ ơ, người ở trong cung cớ sao vẫn cứ thương nhớ?
- Hoàng thượng! Người say rồi!
Hoàng thượng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421499/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.