Chàng nghiêm nghị hỏi ta:
- Tình cảm không còn được như xưa nữa, rồi sao?
Ta khóc nức nở. Chàng gằn giọng hỏi lại:
- Rồi sao?
Ta không biết phải trả lời như nào cả. Chàng quát:
- Trẫm đang hỏi ngươi đó! Rồi sao?
- Bẩm... Hoàng... thượng... rồi... rồi...
Giọng ta bị khàn, rất khó nghe. Chàng hỏi ta:
- Có ai ép ngươi viết thư không?
Ta lấy hết dũng khí để bẩm báo:
- Bẩm Hoàng thượng, không ai ép buộc dân nữ cả, dân nữ... nghĩ gì... thì... thì... viết... nấy... thôi.
Chàng mỉa mai ta:
- Hay cho câu nghĩ gì thì viết nấy! Vậy viết gì thì đọc nấy đi, còn chần chừ gì nữa?
- Bẩm... Hoàng thượng... dân nữ...
- Sao? Có cần trẫm đọc giúp ngươi không?
- Dân... nữ... không dám...
Hoàng thượng giật lấy bức thư trên tay ta, chậm rãi đay nghiến từng từ:
- Ta ở đây đã có người thương. Đứa trẻ của chúng ta sẽ chào đời sớm thôi.
Giọng chàng dường như hơi khác lạ. Chàng khựng lại, một lát sau mới đọc tiếp:
- Nếu ngươi thật lòng thương ta, ta mong ngươi buông bỏ đoạn tình cảm xưa cũ.
Đọc đến đây, chàng cười khẩy hỏi ta:
- Tứ cô nương dặn dò cẩn thận như vậy, phải chăng là sợ trẫm không quên được ngươi, giở trò xằng bậy làm phiền đến hạnh phúc mới của ngươi? Ngươi đánh giá bản thân mình cao vậy sao?
- Dân nữ không dám.
- Ngươi có cái gì mà không dám? Thành hôn với trẫm chưa được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421496/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.