Ngân Hạnh nhu mì dịu dàng mà ta biết sao có thể nói ra những lời độc địa như thế? Nàng nhìn ta bằng ánh mắt chán ghét, nhàn nhạt kể chuyện:
- Ta gặp chàng lần đầu tiên vào một buổi chiều yên ả. Khi đó, A Ngũ đang chập chững tập đi, hắn rất thích chạy ra vườn chơi. Ta sợ A Ngũ bị ngã nên chạy theo canh chừng hắn, tình cờ bắt gặp chàng đang đứng sau bụi hồng. Ta định gọi ngươi nhưng chàng ra hiệu cho ta im lặng. Ánh mắt chàng không ngừng dõi theo ngươi. Ta chưa từng thấy nam nhân nào có ánh mắt đẹp và si tình đến thế. Hai má ta nóng ran. Bất chợt, ta cảm thấy ghen tị với ngươi. Ta đã tưởng rằng chàng không để mắt đến ta chỉ vì ta không xinh đẹp bằng ngươi và ta còn có con riêng nữa. Thế nhưng, sau này, ngươi cũng có con riêng giống ta, ngươi còn có những lúc đầu tóc rối bù không xinh đẹp, vậy mà ánh mắt chàng chưa từng rời khỏi ngươi.
Ta chợt lặng người. Ngân Hạnh nghẹn ngào nói:
- Chuyện chàng thường xuyên ghé qua trấn Sơn Nam, ai cũng biết, chỉ mình ngươi không biết. Ban đầu, ta tưởng ngươi chỉ vô tư thôi. Sau này, khi chàng tới phủ của chúng ta ở, toàn tâm toàn ý chăm sóc ngươi, ta mới nhận ra ngươi còn vô ơn nữa. Mỗi lần ngươi giở cái giọng láo chó cãi chàng, khiến chàng buồn không thiết ăn uống là một lần lòng ta đau buốt. Chăm trẻ nhỏ cực khổ biết bao, ngươi cũng nhìn ra chàng gầy đi nhưng ngươi chưa từng quyết liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421495/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.