Thật may, phước ta lớn, sư phụ vẫn nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của ta. Người hốt hoảng chạy đến bên ta. Tháng trước, sư phụ đã đón ba bà vú từ phủ của người tới phủ của ta. Thấy sư phụ quan tâm tới ta, bọn họ cũng chẳng dám giận dỗi ta nữa. Bà Giang bảo sư phụ:
- Cậu Tâm! Cậu mau đi ra ngoài đi!
Ta hoảng sợ, liên tục lắc đầu. Mắt sư phụ đỏ hoe, người nắm tay ta rất chặt, dường như cũng không nỡ xa ta. Bà Ngọc khuyên nhủ:
- Tứ cô nương sắp sinh rồi, cậu ở đây không tiện đâu.
Hâm à? Có gì mà không tiện? Sư phụ nuôi ta từ nhỏ, có khác gì thầy bu ta đâu? Tại sao lại không được ở đây với ta? Ta mím chặt môi, cố tình nhìn sư phụ bằng ánh mắt thảm thương. Sư phụ xoa đầu ta, hiền từ nói:
- Vô Tư ngoan! Ta sẽ đứng ngay cạnh cửa sổ. Ngươi khi nào bất an, chỉ cần liếc một cái sẽ thấy ta.
Sư phụ bỏ ra ngoài. Người không hề quay mặt nhìn vào bên trong, chỉ đứng quay lưng về phía cửa sổ để ta có thể nhìn thấy bóng lưng của người. Ta tủi thân khóc oà lên. Bà Diệp càu nhàu:
- Tứ cô nương sắp làm mẹ rồi đấy! Có thể nào bớt nhũng nhiễu đi được không?
Bà Giang chẹp miệng hỏi:
- Còn không phải tại cậu Tâm lúc nào cũng bao bọc Tứ cô nương hại cô nương mãi không lớn được ư?
Sư phụ lên tiếng bênh vực ta:
- Đúng vậy. Là tại ta. Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421492/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.