Hả? Gì thế? Tên mất nết này! Thật hay đùa vậy?
- Tứ Tứ không nói gì tức là đồng ý nhỉ?
Không. Ta không đồng ý đâu. Không đời nào! Ta phải nói đây. Cơ mà nói gì bây giờ? Chả biết nói gì cả. Thôi, ho trước đi vậy.
- Khụ... khụ...
- Tứ Tứ bị ho sao? Chắc nàng bị lạnh rồi. Gần gũi với ta một lát, người ấm lên sẽ hết ho thôi.
Ta vội vã mở mắt. Bất chấp vết sẹo mờ, Vô Ưu vẫn đẹp rụng rời luôn à. Ta sợ bị hắn mê hoặc nên nhoài người trườn xuống giường, cuống cuồng lên tiếng:
- Đừng... đừng... ta khỏi ho rồi.
- Ồ! Thì ra là vậy.
- Ta bị người ta trói rồi bị ném xuống sông, gặp nước lạnh, ho vài cái cũng là chuyện bình thường a.
Ta lý sự. Vô Ưu giả ngu hùa theo:
- Công nhận, chuyện quá bình thường.
- Ghét cái đứa nào trói ta.
- Ừ, cái đứa trói Tứ Tứ thật đáng ghét.
- Lỗi của hắn.
- Đúng, là lỗi của hắn.
- Tứ Hoàng tử bắt hắn nhận lỗi với ta đi. Bằng không, ta uất ức rồi ta lại hôn mê tiếp đấy.
Vô Ưu phì cười. Hắn cúi xuống, cụng trán mình vào trán ta, tay xoa xoa gò má ta, dịu dàng bảo:
- Cái người trói Tứ cô nương đã sai rồi. Tứ cô nương đừng hôn mê tiếp nhé! Hắn lo đấy!
- Ai mà thèm cố tình hôn mê đâu? Chẳng qua người nó bị mệt nên mãi mới tỉnh lại á.
- Đúng rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421483/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.