Mắt ta rưng rưng. Ta buột miệng thốt lên:
- Sư phụ! Vô Tư bất hiếu, đã để người phải lo lắng rồi. Ơn nghĩa của người, kiếp này con trả sao cho hết?
- Bách Tâm quả thật đã lo lắng cho Tứ cô nương rất nhiều. Tuy nhiên, cô nương đừng vì thế mà xem nhẹ tình cảm của công tử nhà ta. Thời điểm mới hồi cung, ngày nào công tử cũng vẽ tranh cô nương. Công tử thương nhớ cô nương nhiều, còn chạy tới cung của Dung Phi, nài nỉ Dung phi khẩn cầu Hoàng thượng cho công tử xuất cung. Tiếc là Dung phi không đồng ý. Dung phi cho rằng công tử vốn đã thông minh từ nhỏ, lại may mắn được Bách Tâm tận tình dìu dắt năm năm, giờ đây thông tuệ nhiều mặt, giống như ngọc thô vì được mài giũa cẩn thận mà trở nên sáng chói. Ngọc sáng dễ chạm móng rồng, nhưng cũng dễ bị loại bỏ. Nam tử hán đại trượng phu, khi chưa thể bảo vệ bản thân mình, sao đã nghĩ tới chuyện lứa đôi?
- Dung Phi mà ngươi nhắc tới có phải là người sinh ra công tử không? Tại sao nàng không trực tiếp nuôi con mình mà lại giao công tử cho Hoàng hậu?
- Về thân thế của công tử, Ngọc Minh không dám bình luận. Ta khuyên Tứ cô nương khi nghe tin đồn tốt nhất không nên tin tưởng thái quá. Giả dụ như chuyện công tử tối ngày chơi đùa cùng các cung nữ là bịa đặt hoàn toàn. Hồi đó, công tử liên tục bị người ta ám hại, bị phạt đòn, bị giam lỏng như cơm bữa. Được cái, công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421482/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.