Ta liều chết gào lên:
- Bẩm quan lớn! Quan lớn xử án qua loa cuống quýt, không phân minh! Ta đây không phục!
- Có chỗ nào không phục?
Hải Triều cao giọng hỏi. Ta ấm ức bảo hắn:
- Cứ cho là ta không biết xem vận mệnh, chỉ biết bịa chuyện để lừa tiền thiên hạ đi thì cùng lắm ta cũng chỉ bị tịch thu của cải rồi tống vô nhà lao dăm ba năm thôi chứ, làm gì tới nỗi mất mạng?
- Ai bảo ta lấy mạng ngươi vì ngươi bịa chuyện lừa tiền thiên hạ?
- Thế thì vì cái gì? Rốt cuộc ta đã phạm phải tội gì? Ngươi không nói rõ thì ta làm sao mà biết được?
- Ngươi còn ở đó mà giả ngu hả? Ngươi hại chết người ta, không đền mạng hơi phí!
- Hải Triều! Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Ta hại chết ai? Hồi nào?
Hải Triều giở giọng lịch sự mỉa mai ta:
- Tại hạ hỏi khí không phải chứ Tứ cô nương đang chơi trò mắc bệnh mất trí nhớ à?
Ta mệt mỏi đáp lời hắn:
- Cứ cho là như thế đi. Kính mong Hải Triều công tử nhắc cho bổn cô nương nhớ lại tường tận sự tình.
- Được! Vợ chồng Củ Chuối lấy nhau ba năm rồi vẫn chưa có con, ngươi có biết hay không?
- Ta biết. Tuần trước, vợ chồng hắn ghé qua phủ ta, nhờ ta xem vận mệnh.
- Chính ngươi đã lừa Cù Văn Củ rằng chỉ cần hắn dâng tặng ngươi vườn chuối rộng bảy sào, ngươi sẽ chữa bệnh hiếm muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-van-con-thuong-nho-ma-nguoi-da-tho-o/3421471/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.