17
Khi đó, ta và tỷ tỷ xuống núi tìm cơ duyên.
Bên bờ sông Tần Hoài, ta vì ham chơi đuổi theo một con chim nhỏ mà lạc đường, hai người trở về núi Lê Sơn trễ mất một ngày.
Chỉ cách một ngày, mà chúng ta đã không còn nhà nữa.
Khắp nơi đầy dấu chân lộn xộn, dấu vết giãy giụa, cả núi Lê Sơn thấm đẫm máu, mưa ba ngày ba đêm cũng không rửa sạch.
Ta ôm đuôi, ngơ ngác, nước mắt và nước mưa hòa lẫn vào nhau.
“Tỷ tỷ, chúng ta không còn nhà nữa rồi.”
Tỷ tỷ nói: “Miên Miên, ta xuống núi báo thù.”
Ta nói: “Được.”
Sau khi xuống núi, vừa vào cung, tỷ tỷ bị Tống Cẩn phong làm quý phi, còn ta bị Lương Cảnh Vân đưa về nhà.
Ta tưởng tỷ tỷ sẽ ra tay giết Tống Cẩn, nhưng tỷ tỷ không làm vậy.
“Chúng ta đã mất nhiều người thân như vậy, chỉ giết mỗi hắn thì sao đủ đây?”
“Họ muốn dùng tộc Ly miêu để đổi lấy trăm năm cơ nghiệp, vậy thì ta đây sẽ dùng cả Đại Thịnh để tế lễ cho tộc nhân của ta!”
Tỷ tỷ nhìn ta, xoa đầu ta, muốn nói lại thôi: “Miên Miên, Lương Cảnh Vân…”
Ta nói: “Kẻ đồ tể đó, đáng chết!”
…
Lương Cảnh Vân mắt đỏ hoe run rẩy, hỏi ta: “Vậy nên, nàng đến để báo thù chúng ta sao?”
Ta đưa tay ôm cổ hắn.
“Đúng.”
“Ngươi và Tống Cẩn, đừng hòng ai chạy thoát!”
18
Ngày 9 tháng 7, Tống Cẩn chuẩn bị lên Đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-ty-ty-la-mieu-yeu/3615130/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.