Lương Cảnh Vân lo lắng đỡ An Dĩ Nhu dậy, nhẹ giọng hỏi han.
Nàng ta thì có thể bị làm sao chứ?
Chính nàng ta đẩy ta trước mà!
An Dĩ Nhu lại như thể bị hoảng sợ, nép vào lòng hắn.
“Ta không sao… Lương tướng quân, mau đi xem Miên Miên cô nương thế nào đi.”
Nói là khuyên nhủ, nhưng ánh mắt khi nhìn ta lại lóe lên sự sợ hãi.
Lương Cảnh Vân ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt không thể giấu nổi sự giận dữ.
“Lê Miên Miên, nàng lại gây chuyện nữa sao?”
Meo meo meo meo!
Liên quan quái gì đến ta chứ!
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lương Cảnh Vân, trong lòng ta lại cảm thấy chua xót và buồn bực, khiến cho hàng loạt lời chửi thề tục tĩu dừng lại trên môi, không thể nói ra được một câu nào.
An Dĩ Nhu kéo tay áo Lương Cảnh Vân, nhỏ nhẹ nói: “Trước đây ở nhà, mẹ thường làm cá nhỏ vàng cho ta, vừa nhìn ta lại cảm thấy lòng đau xót… mới khiến Miên Miên cô nương nổi giận.”
“Không trách Miên Miên cô nương, là do ta đứng không vững, nàng ấy làm vậy cũng vì yêu tướng quân…”
Càng nói, mặt Lương Cảnh Vân càng trầm xuống.
“Xin lỗi!”
Giọng ta run lên vì tức giận: “Ngươi bắt ta xin lỗi nàng ta?”
“Chỉ là một đĩa cá nhỏ vàng…”
Ta lập tức lớn tiếng cắt ngang: “Lương Cảnh Vân!”
Nước mắt rưng rưng, ta nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe.
“Chỉ là… một đĩa cá nhỏ vàng?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-ty-ty-la-mieu-yeu/3615125/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.