3
Ta giận dỗi quay về phòng, nghĩ đến cảnh Lương Cảnh Vân có người đẹp trong tay, chắc chẳng nhớ gì đến ta nữa.
Ta liền biến đổi hình dạng, nhảy lên tường và leo vào cung.
Tìm mãi mà không thấy tung tích của tỷ tỷ, ngược lại lại thấy một cung nữ đang bước vội bên ngoài thư phòng.
Chẳng lẽ… trong thư phòng?
Ta lặng lẽ leo vào dưới cửa sổ thư phòng, leo lên cây và nhìn vào trong, quả nhiên là ở đây!
Tỷ tỷ đang đứng bên tường sau bàn, cửa mật thất đang mở rộng.
Tỷ cầm bức tranh ấy, nước mắt rơi như mưa.
“Nàng ấy là ai?”
Tống Cẩn đứng yên, nắm chặt tay: “Nàng có xé bức tranh này đi thì có ích gì? Nàng ấy đã về kinh thành, bức tranh này từ lâu đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
Mặt tỷ tỷ trắng bệch, cố nén nước mắt lại hỏi: “Thiếp chỉ hỏi chàng một câu, ba năm qua, có lúc nào chàng đối xử với thiếp thật lòng không?”
Tống Cẩn lướt nhìn qua mặt tỷ tỷ, cuối cùng lạnh lùng nói: “Chưa bao giờ!”
Đồ tồi!
Trước kia chiều chuộng tỷ tỷ đủ điều, tỷ tỷ thích tơ lụa từ Tây Vực, nói là màu sắc tươi sáng, Tống Cẩn đã vung tiền mua cả một bức tường treo đầy lụa cho tỷ ấy.
Mặc dù sau đó tất cả đều bị tỷ tỷ cào rách, nhưng khi Tống Cẩn biết, hắn ta chỉ khen ngợi tỷ tỷ: “Tố Tố cào thật khéo, ta thấy còn đẹp hơn cả trước kia.”
Những lời đó, đến ta nghe cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-ty-ty-la-mieu-yeu/3615124/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.