Ta đi gặp ca ca.
Hai năm nay hắn cũng đến thăm ta, nhưng ta luôn mê man bất tỉnh, thậm chí không nhìn rõ dung mạo của hắn.
Hắn cai trị Đại Đoan rất tốt, hắn sẽ vượt qua phụ hoàng.
Ta vốn có năm phần giống ca ca, chẳng qua là trước kia tính tình ta kiêu ngạo, ca ca lạnh lùng thờ ơ, nhìn qua liền không giống.
Nhưng bây giờ, gặp lại, đã sớm không còn là bộ dạng năm xưa nữa.
Ca ca khí phách hiên ngang, khinh thường thiên hạ.
Còn ta, càng giống ca ca năm đó.
Ca ca khách sáo với ta mấy câu, chờ ta hỏi đến hành tung của nàng, hắn chỉ lạnh lùng bảo ta trở về.
Ta quỳ xuống trước mặt hắn.
Mặt đất lạnh lẽo xuyên thấu đầu gối ta, ta lại ho ra hai ngụm máu.
Ca ca không hề động lòng.
Phụ hoàng mẫu hậu nghe tin vội vàng chạy đến, trên đời này làm gì có cha mẹ nào không thiên vị chứ, so với ca ca, bọn họ vẫn yêu thương ta hơn.
Nhưng chính bởi vì như vậy, ca ca càng thêm không thích ta.
Mẫu hậu đòi sống đòi chết, ngay cả khóe mắt phụ hoàng cũng đỏ hoe.
Ta không chỉ vô dụng, mà còn rất không hiểu chuyện.
Còn giày vò phụ hoàng mẫu hậu tuổi tác đã cao.
Ta đến Giang Nam.
Ta nhìn thấy nàng đang ôm một đứa bé mập mạp trong lòng, còn đang cãi nhau ầm ĩ với con nha hoàn ngốc nghếch của nàng.
Nàng thật vui vẻ.
Con nha hoàn ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-ty-ty-deu-la-nguoi-xuyen-khong/3577536/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.