Nhưng ta luôn giỏi giả ngu giả ngốc, không hiểu ánh mắt này của ca ca ta.
Nhỡ đâu một ngày nào đó bí mật bị tiết lộ lại hoài nghi là ta tiết lộ, ta mới không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.
Trong nháy mắt, lại trở lại là vị công tử tuấn tú ôn nhu như gió xuân: "Ừm, đi đi, Trí Văn huynh, giúp ta chăm sóc cho muội muội nghịch ngợm này."
Tôn Trí Văn cũng đồng ý, năm đó ta mới mười ba tuổi, Tôn Trí Văn đã đến tuổi cập quan rồi, không dễ dụ dỗ.
Dù sao ai mà lại nảy sinh tà niệm với một tiểu nha đầu chứ.
Đây không phải là lần đầu tiên ta gặp hắn, nhưng lần đầu tiên gặp hắn, ta đã biết, người này ta phải nghĩ cách bắt lấy, có cơ hội, ít nhất là so với việc ở bên Thái tử thì có cơ hội hơn.
Ta vậy mà lại may mắn, may mắn vì tai họa của một người, may mắn vì hắn phải vùi đầu khổ học, may mắn vì hắn đến tuổi cập quan mà vẫn chưa có ý định cưới vợ.
Chờ ta, chờ ta thêm hai năm nữa.
Là được rồi.
"Trí Văn ca ca, kẹo đường này ngọt lắm, huynh thật sự không ăn sao?" Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh mở to, một vẻ ngây thơ trong sáng.
Hắn khẽ cười một tiếng: "Muội ăn đi, ta không thích ăn ngọt."
"Trí Văn ca ca, bên kia có người đang đoán hoa đăng kìa."
"Trí Văn ca ca, huynh thắng cho ta một cái đèn thỏ đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-ty-ty-deu-la-nguoi-xuyen-khong/3577513/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.