Đến lúc chuyện vỡ lở, người đời nhắc lại, bất quá cũng chỉ là hoàng tử tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời hồ đồ mà thôi.
Vậy lúc đó ta sẽ ở nơi nào đây?
Có phải là một nấm mồ hoang lạnh trong núi rừng hoang vu;
Hoặc là một nắm tro tàn bay theo gió trong biển lửa;
Hay là một bộ xương khô trong miệng chó hoang.
Lúc đó, phụ thân ta có bất chấp lời đồn đại của thế gian, vứt bỏ quyền thế phú quý của người để bảo vệ đứa con duy nhất của người và mẫu thân ta hay không?
May mắn thay, thiếu niên lang, ta chưa từng có nửa phần mơ tưởng gì với ngươi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự bước về phía trước.
Phong Hồng nhìn thấy bóng dáng ta, vội vàng chạy đến trước mặt ta: "Tiểu thư, người đi đâu vậy, làm nô tỳ lo muốn chết."
Lúc ta đi chỉ nói với ông chủ sạp kẹo đường, thị nữ trở về thì bảo nàng ta ở đây chờ là được, những chuyện khác không cần nói nhiều.
"Chỉ là chờ chán quá, đi ngắm hoa đăng thôi."
Ta ngẩng đầu nhìn Tôn Trí Văn đang đứng thẳng người trước sạp kẹo đường.
Tuyết lớn đè cây tùng, cây tùng vẫn hiên ngang thẳng tắp.
Hắn ta chính là nam tử như tùng như bách như vậy, cho dù có gầy yếu, cũng chỉ khiến hắn thêm phần thanh lãnh.
Sắc mặt hắn trắng bệch, đáy mắt có một tầng xanh đen nhàn nhạt.
Nhìn kỹ ngũ quan của hắn, có một hai phần giống Thái tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-ty-ty-deu-la-nguoi-xuyen-khong/3577512/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.