Đúng vậy, chính là khép nép. Một chút cũng không nói quá.
Ta không biết trước khi ta được sinh ra phụ thân và mẫu thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết, phụ thân rất yêu mẫu thân ta.
Hôm nay, mẫu thân cũng phá lệ bảo Thúy Nùng đi mời phụ thân tới dùng bữa tối.
Đây là lần đầu tiên trong mười lăm năm ta được sinh ra đấy.
Ta biết mà, mẫu thân là vì ta.
Cho dù mẫu thân có nói với ta vạn sự đều là mệnh, cho dù bản thân bà ấy đã sớm cam chịu số phận.
Mẫu thân cũng muốn vì ta mà tranh giành một phen.
Phụ thân ngồi trên bàn cơm, ân cần gắp thức ăn cho ta và mẫu thân.
Bộ dạng này của phụ thân ta đã sớm quen rồi, bên ngoài viện Chỉ Lan, lạnh lùng thờ ơ, đối với ta cũng là lãnh đạm xa cách; bên trong viện Chỉ Lan, lại nhiệt tình như lửa, giống như một người cha hiền từ.
Phụ thân bởi vì mẫu thân gọi người đến dùng cơm mà vui mừng khôn xiết; mẫu thân lại im lặng không nói.
Ta chỉ im lặng ăn cơm.
Ta vừa ăn được một nửa, mẫu thân lại nhịn không được mở miệng: "Vân Nhi, con ăn no chưa?"
Ta có thể nói là chưa no sao?
Nương, trong bát còn hơn phân nửa cơm đó.
Ta nói: "Con no rồi."
"Ăn no rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Làm sao ta có thể đi nghỉ ngơi được chứ, ta bảo Phong Hồng canh chừng cho ta, an vị ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-ty-ty-deu-la-nguoi-xuyen-khong/3577507/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.