Đích mẫu, tỷ tỷ, ta biết hai người cũng phiền lòng, nhưng ngàn vạn lần đừng trút giận lên người ta, phải nhớ kỹ, ta cũng giống như hai người, đều là người bị hại.
Trở về phủ, đích mẫu đương nhiên là vội vàng thương lượng đối sách với phụ thân, tỷ tỷ cũng mang vành mắt đỏ hoe đi theo, với tư cách là một trong những người bị hại, ta cũng rất tự giác đứng nghe lén.
Phụ thân thong dong uống trà, đích mẫu nói đến khô cả miệng, phụ thân vẫn là bộ dạng kia, đích mẫu cũng nhìn ra không đúng.
Phụ thân buông chén trà xuống, mở miệng: "Chuyện này ta biết, cũng là ý của ta."
Đích mẫu trợn to hai mắt, tỷ tỷ cũng trợn to hai mắt, kỳ thực lúc ta nhìn phụ thân uống trà đã biết rồi, chuyện này nhất định ông ấy đã biết từ sớm.
Nhưng, ta cũng trợn to hai mắt.
Phụ thân tâm cơ thâm trầm, nhiều năm lăn lộn trên quan trường, sớm đã hỉ nộ không lộ ra sắc mặt, hơn nữa phụ thân còn có một chức vụ khác, đó chính là Thái phó.
Thái tử cưới đích nữ của ông ấy, làm sao có thể không nói cho ông ấy biết chứ.
Vậy thì, ta là một mắt xích trong kế hoạch sao.
"Phụ thân, Mộng Nhi không muốn gả cho Thái tử."
"Phụ thân, Vân Nhi cũng không muốn gả cho Nhị hoàng tử." Ta phụ họa theo.
"Kháng chỉ là tội gì? Vân Nhi." Phụ thân híp mắt nhìn ta.
Hỏi ta làm cái gì, người hỏi tỷ tỷ đi, ta chẳng qua là thuận miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-ty-ty-deu-la-nguoi-xuyen-khong/3577506/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.