Y lại nhớ một đêm sương tuyết...
Chưa tới nơi đã ngửi thấy mùi thơm ngát, xung quanh vườn mai đã được quét dọn cẩn thận chậm rãi bước chân y chậm rãi giẫm lên tuyết.
Mắt y không nhìn thấy vẫn có thể tưởng tượng ra từng đó hoa điểm tuyết trắng, thanh lệ cao ngạo trong gió lạnh. Hạt tuyết rơi trên người y đột nhiên cảm thấy hơi nóng phả bên tai, khẽ cười:"Lục công tử, ngươi ngay không làm chuyện mờ ám."
Hương mai xuyên thấu tim phổi, Lục Khuynh Tâm bẻ một cành múa mai trong gió, hỏi:"Vậy mà ngươi cũng nhận ra, có phải nhớ ta hay không?"
Thanh Hồn bĩu môi:"Tự dát vàng lên người mình."
Hắn nhét vào tay y một túi hạt, ngửi thấy có nhiều hạt khô như điều, hạch đào, hạnh nhân, đậu phộng, hạt dẻ, hạt sen..
Ánh trăng khuyết nhợt xuyên qua vườn mai, y không hề hay biết, ánh mắt hắn lúc này cực kỳ hòa nhã, dịu dàng, hầu như tất cả sự ôn nhu điều ngưng tụ lại trong mắt, nơi đó đang phản chiếu bóng hình y, đem khảm sâu tận xương tủy.
Cành hoa đỏ khẽ lung lay, y nói:"Ta rất thích ăn mấy hạt này."
Bàn tay hắn quệt qua gò má y:"Ta biết mới chuẩn bị cho ngươi."
Y còn mơ thấy...
Mùa đông đang thịnh, lá xanh hoa đỏ đều bị gió mưa làm cho héo tàn, cảnh vật đều chìm trong sương tuyết, hương rượu làm khắp nơi trở nên thơm ngát say lòng người. Y thường xuyên ngồi bên khung cửa sổ dán giấy, cảm nhận hương hoa phiêu nhiễu, biết đâu đến một ngày y chẳng thể ngửi thấy mùi hương ấy nữa.
Nơi y ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721438/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.