Một dòng sông lững lờ trôi, gió thổi những ngọn sóng phát nát mấy cái bóng đen trôi nổi trên sông. Xa xa có một ngôi miếu sừng sững bị bao phủ trong khói mỏng, phía trước treo những chiếc đèn lồng màu xanh tỏa ánh sáng u ám.
Thuyền đang đi qua một vùng ma trơi lập lòe lúc ẩn lúc hiện trong sương mù, bầu không khí vừa âm lãnh tràn ngập tràn mùi vị ma quỷ. Nơi đầu thuyền có ánh đèn lồng nhẹ nhàng lay động soi lên hai bóng trắng trên mạn thuyền.
Diệu Huyền đang gối đầu lên chân hắn lim dim ngủ, hắn biết y mài mò thuốc thang mấy ngày liền nên rất mệt, khó khăn lắm mới dỗ y ngủ một lát.
Cả ánh đèn cũng không chống chọi được bóng tối u ám nơi đây, có chăng điều khiến hắn không hề lo sợ tiếp tục chèo thuyền về phía trước là Diệu Huyền, là ánh sáng mà hắn hoài niệm suốt ngày tháng đằng đẵng. Công Nghi Lăng hơi ngừng động tác cúi đầu xuống sát gò má y, ánh mắt si mê, gần như sắp chạm được người đang gối đầu trên chân hắn cử động, mở mắt.
Giống như một người đang đói khát gần như sắp chạm được thức ăn tuyệt mỹ, trong lòng vừa dâng lên cảm giác hưng phấn thỏa mãn liền bị tạt một gáo nước lạnh. Đáy lòng hắn run lên hơi nghiêng mặt sang một bên, che giấu chua xót:"Ngươi thức rồi?"
Diệu Huyền chỉnh lại mái tóc đang rối bời hơi nhếch môi:"Tới nơi rồi."
Trước mặt là tòa nhà cổ đã cũ nhìn hệt như một sơn cốc lạc trong sương mù, tầng tầng hàn khí phát tán ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721437/chuong-142.html