Thanh Hồn đã tỉnh nhưng thương tích của Lục Khuynh Tâm còn rất nặng, nhất là ở bả vai, trầm băng đã được lấy ra vẫn phải điều khí thường xuyên mới được. Mỗi ngày hắn đều ngâm nước nóng và thảo dược mà Thanh Hồn mang đến, cũng không biết là do Khấu Hòa để lại hay y nhặt ở đâu đó mang hắn ra thử nghiệm.
Nhưng mà Lục Khuynh Tâm không thể tự mình chữa thương, đôi lúc lại thấy cơ thể không phải của mình, cứng ngắc, không nghe lời.
Hắn chờ y nấu thuốc nửa ngày mới mang lên, bàn tay y run run, hắn thở dài:"Nếu như ta uống chén thuốc này mà có chuyện gì thì là ông trời không độ ta, không phải do ngươi, đưa đây."
"Có chuyện gì mà độ hay không độ, hay là để ta xem cho." Người đến là Quan đại phu.
Quan Kiến Vỹ giúp hắn điều khí thêm lần nữa, cầm chén thuốc của y ngửi ngửi:"Thuốc tốt lắm là Phong Bạch? Ngươi trúng độc trong gỗ máu ứ tụ, mà nội công bản thân lại quá mạnh mẽ ác liệt không tiện chữa thương triệt để, vẫn là dùng thuốc tốt hơn."
Y chỉ cười cười: y cũng nhớ rõ tên gọi nó là gì, dựa theo ký ức vụn vặt kê ra ấy mà.
Quan Kiến Vỹ nói nhiều như vậy, hắn chỉ đáp:"Uống vào không chết thì quả thật là thuốc tốt."
"Hai người chữa thương đi, ta xuống bếp nấu gì ăn đã."
Hiện tại họ vẫn nghĩ tạm ở tửu lâu của Khấu Hòa...
Y ngồi chờ nước châm trà sôi chợt thấy mông lung.
"Bây giờ ngươi còn cầm kiếm không? Đường kiếm của ngươi năm đó tuy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721406/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.