Mấy ngày lặng lẽ trôi qua, hoa đỗ quyên ở khắp Xuyên Thục đã nở rồi, cánh hoa rung rinh trước gió từng cánh từng cánh chồng lên nhau tựa như được đôi tay tỉ mỉ khéo léo kết lại, chỉ là không biết đôi tay đó đang nơi đâu?
Thấm thoát một mùa hoa nữa lại đến, vẫn rực rỡ như năm nào..
Tiếng đàn vẫn như thế tiếc là hai họ cõi lòng đều tan nát, già cỗi. Khấu Hòa hồi lâu không tìm được phương hướng quay về âm điệu vốn có, hơi ngẩng đầu nhìn Vũ Đình An đang ngồi lặng yên lắng nghe bên cạnh. Cứ như hắn mãi mãi không bao giờ rời bỏ, cứ ở đó chờ y. Hắn cứ nhìn y không nói lời nào như sợ chớp mắt mọi thứ liền tan thành tro bụi tâm tư có nhau như mắc cài đan xen.
Sau đêm nay họ có thể bên nhau dài lâu rồi.
Giữa bầu trời đen thăm thẳm những ngọn gió quét qua non xanh nước biếc. Nếu cơn gió nào cũng êm như ru không tàn nhẫn vô tình thì y có lẽ vẫn giữ được ôn nhu hòa nhã, không như bây giờ lạnh lùng như băng cao vạn trượng. Y thở dài điều chỉnh tiếng đàn đưa Vũ Đình An vào cơn mê:"Đã đến lúc thay máu rồi."
Trăng trên nền trời vừa ló dạng sau mây ánh sáng bạc rọi xuống để lộ ra gương mặt Khấu Hòa lãnh khốc. Mưa như thác nước trên cao đổ xuống nơi sâu hun hút, nước dâng lên nhấn chìm những nơi địa thế thấp. Mấy bụi hoa dại tàn tại trong cơn nước lũ.
Trước sân có rất nhiều người đang nằm, không rõ là đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721405/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.