Chu Nhuận Thành bận đến mức chân không chạm đất, vòng tay Tàng Ngư bị cướp họ đã cảm thì kỳ quái, sao có người biết Thiếu Hạo đi lấy vòng tay mà chặn đường cướp chứ, rồi một sáng thức dậy bên ngoài không phải tiếng chim hót mà là tiếng rên rỉ, người bị bệnh lạ càng nhiều, đêm dài miên man nghe toàn tiếng khóc, người phụ giúp trong ngoài khánh kiệt sức lực, không phải vì làm việc mệt, mà vì không nghĩ ra cách nên mệt.
Trong các gian nhà của đại phu không khí lặng ngắt, người người nằm bẹp không sức phản kháng, thở ra mùi vị khốn khổ, tuyệt vọng thấu trời, khuôn mặt cằn cỗi xám xịt.
Trần Nghiên Nghiên đỡ một người ngã dưới đất, cô ta ôm bụng nôn mửa, run rẩy, co quắp, máu tươi trào ra khỏi miệng lẫn với máu đông, người lạnh như mới lấy ra từ hầm băng, da thịt chuyển xám. Tình hình không giống lần trước da thịt không nhầy nhụa, mọc vảy. Người kia mọc vảy còn cứu được, người này thì không.
Ai nấy cũng mặt mày nặng trĩu không đành lòng.
"Vấn đề nằm ở giếng nước, tứ ca đã phong tỏa nơi đó rồi, muội ở đây chăm sóc họ ta đến đó xem tình hình." Nghe đến giếng nước Chu Nhuận Thành đoán tám chín phần là có độc, không ngờ là có độc thật, người uống nước ở đây cũng không nhiều, mấy ngày trước có đợt đi nương rẫy gần đây họ mới dùng nấu nước ăn uống tại đây.
Hai mắt Thành Kính đỏ ngầu:"Cách hạ độc này hơi kỳ lạ, ta nghĩ là có mục tiêu."
"Tứ ca nói đúng, nếu không thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721375/chuong-79.html