Lúc Lục Khuynh Tâm tỉnh lại trong nhà không có ai, bên ngoài sân truyền đến đủ loại tiếng cười, ánh mặt trời rọi qua tán lá ấm áp chảy vào xương cốt hắn, nằm mấy ngày cơ thể hắn như bị nén đến mềm dẻo, cử động một chút đã tê dại đau nhức.
Trời chỉ mới vừa sáng, bên nhà vẫn còn đống củi lớn, nhà sàn được dựng bên vách đá đầy hoa dại, suối từ trên cao đổ xuống những con lạch nhỏ cuốn theo những cánh hoa mỏng manh, cảnh sắc thiên nhiên tươi mát, hoa cúc quỳ trải dài hun hút nhuộm đầy nắng. Thanh Hồn ngồi bên chiếc ghế gỗ dưới tán cây lớn nhất sân cầm chày ngọc giã thuốc, xung quanh có mấy đứa trẻ ngồi thành vòng tròn giúp y tước lá lấy sợi.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ mà bộc trực đi từng bước dài tới, y ngừng tay cầm ống tre uống một ngụm trà hoa cúc, hỏi:"Người tỉnh rồi à?"
"Vậy mà ngươi cũng nhận ra?"
"Bước chân giẫm nát đá kiểu này thường là những người bị thương thích thể hiện mới đi thế thôi." Y đặt ống trúc xuống tiếp tục giã thuốc, không nhanh không chậm bổ sung:"Một con hổ què."
Nước chảy róc rách, gió thổi hiu hiu hắn ngồi xuống cạnh y lấy trà uống một ngụm:"Nơi này là đâu? Ngươi dụ đâu ra nhiều con nít thế hả?"
"Là xứ Cúc Quỳ, ai bảo người ngất rồi cứ nắm chặt lấy ta, ta đành phải lôi người đi một mạch, cũng không biết cách nào đi tới được đây. May là tìm được thầy lang nếu không người đã chết khô ngoài kia rồi."
Gió thổi mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721369/chuong-73.html