"Độc trong sương đã được giải hoàn toàn rồi, vết thương không có chỗ nào đáng ngại, huynh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."
Lục Khuynh Tâm dựa nửa người trên giường, nhìn vết thương ở ngực và chân mình, cười lạnh:"Yên tâm kiểu gì được, lúc thì nói nấm có độc gây ảo giác lúc thì bảo nó là thuốc giải được sương độc, tin tưởng y khác nào đưa đầu ra cho người ta chặt."
"Nấm độc này gây ảo giác là thật, không phải y lừa tam ca đâu."
Thanh Hồn ngồi bên bàn trà nghe thế khẽ ồ trong lòng: Mình lại mò đúng rồi!
Hắn nhìn y hừ:"Chín phần là đoán rồi."
Y sờ mũi:"Người thật thông minh ta chính là đã mò đại đấy, hahaha, quả nhiên để người thử thuốc trước là một quyết định đúng đắn."
"Được rồi, được rồi, ngươi trông tam ca ta đi sắc thuốc."
Thanh Hồn ấn ấn vết thương trên ngực hắn, lấy khăn lau vết máu khô bẩn trên miệng vết thương, ám khí này thuôn dài cắm vào lồng ngực..
Hai ba mũi nhọn đều thẳng hàng, khoảng cách đều nhau.
Y cảm thấy hơi có vấn đề.
"Cứ sờ mãi như thế bộ thích lắm sao?" Người hắn nhếch nhác về tới phòng là tay chân rã ra chỉ muốn nằm lăn ra giường ngủ một giấc.
Y đáp:"Cũng không tệ, chỗ cần mềm thì mềm, chỗ cần cứng thì cứng."
Hắn nghiêng đầu nhìn y, không nhịn được cười:"Ta có chỗ lúc mềm lúc cứng ngươi có muốn sờ thử không?"
"Tự đi mà sờ..." Y chỉ vết tích trên ngực hắn:"Vết thương này không phải là phóng ám khí bình thường."
"À, giống như Lưu Tam Bảo vậy có thứ hỗ trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721350/chuong-54.html