Vực này không sâu nhưng lại rất rộng, phóng tầm mắt ra thấy khắp nơi đều là đất đá lởm chởm, Lục Khuynh Tâm có mồi lửa trong người nhặt một cành cây khô làm đuốc.
Y chỉ về đốm sáng lờ mờ xa xa:"Đó có phải ánh lửa hay không?"
Hắn nheo mắt:"Ở đó có một căn nhà."
Y thầm thấy bất an:"Đã ở trong lòng núi còn nằm dưới đáy vực nữa không phải là cao nhân lánh đời thì cũng là văn khách nhàn nhã, chúng ta đừng nên xen vào thì hơn."
"Cũng có thể là một kẻ âm mưu làm việc xấu chúng ta phải đi xem cho rõ."
"Lục công tử à người thật lo chuyện bao đồng đó, ở đây chỉ có hai chúng ta, ta còn đang bị thương dù có khỏe như hổ cũng không đối phó được người trong kia, lỡ như họ rất đông thì sao."
Tuy nhiên lời y nói chẳng lọt vào tay hắn, hai người đi càng gần ánh đèn đất đai càng ẩm ướt trơn trượt, bùn bám mép giày, y nói:"Đi tiếp nữa sẽ không ổn lắm, đất dưới chân mỗi lúc một mềm đi."
Hắn nhìn quanh một lúc, nơi này đất đai bằng phẳng lạ thường không lởm chởm đất đá như bên ngoài, lán mướt không một ngọn cửa:"Ngươi nói đúng, đất mềm sau khi nuốt con mồi sẽ sánh lại phẳng phiu như trước. Bằng cách nào đi qua bên đó dựng nhà chứ?"
"Nơi này ngoài con sông ở ngoài hang kia ra không có nguồn thức ăn khác, chợ thì cách xa mấy chục dặm, cho dù là người lánh đời đi nữa cũng tìm một chỗ có thể nuôi cá trồng rau sống qua ngày chứ, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-nguoi-cach-biet-mot-troi-sinh-tu/1721349/chuong-53.html