Ta cười nhạt: “Bệ hạ không chỉ đổ tội cho Tấn Vương mà còn lật đổ cha ta. Ngài không tiếc bản thân để vu cáo ta, thậm chí dám dùng chính mình để thử độc để tìm Tấn Vương.”
“Ngài cho cha ta quyền lực, cho ta ân sủng, để mọi người đều biết Túc gia đang lên như diều gặp gió.”
Ta cười to: “Ngài còn lợi dụng ta để viết thư giả cho Giang An.”
Giang Trì như một cây tùng lạnh lẽo, xa cách nhìn ta: “Trẫm không dám đánh cược, dù sao Giang An cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.”
“Cha con các nàng giả dối đầu hàng trẫm, một người cho trẫm uống thuốc mê, một người đoạt quyền từ tay trẫm.”
Đôi mắt đào hoa Giang Trì lạnh lùng: “Trẫm không g.i.ế.c nàng, trẫm chờ Tấn Vương tự mình sa lưới, hoàn thành cho các ngươi, đôi uyên ương đáng thương này.”
Ta cảm nhận trái tim mình không chút d.a.o động, phát ra tiếng cười khinh bỉ: “Bệ hạ quả thực là bậc đế vương vô tình, đến lúc này mà vẫn không thấy chút đau lòng.”
Bạch Đào choàng áo cho ta: “Nương nương, nổi gió rồi.”
“Quả thật gió đã thổi lên rồi.”
Ngày tháng trong lãnh cung như vũng nước ao tù, chỉ có cảm giác bỏng rát ở n.g.ự.c và bụng nhắc nhở ta Giang Trì vẫn còn sống.
“Cô nương, bên ngoài đã loạn lên rồi.” Bạch Đào cúi người thì thầm bên tai ta, “Bệ hạ gần đây lao lực, độc cũ tái phát đã hôn mê.”
Bạch Đào quay người lấy ra một thanh kiếm từ dưới giường, đưa cho ta: “Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-hoang-de-hoan-doi-cam-giac-cho-nhau/3682800/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.