Trần Thái y nói nhanh hơn: “May mà Bệ hạ chưa uống nhiều, giờ quan trọng nhất là phải nôn ra.”
Ta làm sao không biết đau, lửa cháy rực trong n.g.ự.c bụng ta!
Ta đau đến toát mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu: “Tiện tay sắc cho ta một bát thuốc giảm đau!”
Hai bát thuốc đen được rót xuống, Giang Trì lập tức nôn ra.
Quằn quại mấy lần, đến khi Giang Trì không còn gì để nôn, Thái y mới lau mồ hôi: “Nương nương, giờ chỉ có thể xem Bệ hạ có qua được hay không.”
“Có lẽ không có gì đáng lo nữa.”
Ngực ta dịu đi đôi chút, mắt ta tối sầm lại, không chịu đựng nổi nữa mà ngã xuống.
Khi tỉnh dậy, Giang Trì đã ngồi dậy dựa vào gối bên cạnh ta, nhẹ nhàng chỉ huy Ngự lâm quân tăng cường phòng thủ trong cung.
Ta khẽ cào vào lòng bàn tay của Giang Trì, lòng n.g.ự.c nóng bừng: “Người đã khá hơn chút nào chưa?”
Giang Trì che miệng, khẽ ho hai tiếng: “Dương Dương, làm khổ nàng rồi. Thái y nói trẫm trúng độc, lục phủ ngũ tạng đều sẽ đau đớn.”
“Người đau đến thế mà vẫn giữ vững được Cần Chính điện.”
Ta vuốt n.g.ự.c hít sâu: “Ngừng nói nữa đi, người vừa mở miệng là khiến ta cảm thấy đau rồi.”
4
Giang Trì tra xét suốt nhiều ngày mới chỉ phát hiện ra độc là do cung nữ dâng bữa sáng tẩm độc vào món ăn, nhưng kẻ mang độc vào cung thì vẫn không điều tra ra được.
Ta dậy muộn không kịp ăn uống, nhờ vậy tránh được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-hoang-de-hoan-doi-cam-giac-cho-nhau/3682799/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.