"Cẩn thận!" Bắc Hải hô to một tiếng, hắn thuận tay kéo nàng vào lòng nghiêng người tránh sang một bên.
Thanh chủy thủ từ trong phòng phóng lên trần nhà xuyên qua cái lỗ trên mái ngói. Châu Ân Hoan ở trong lòng Bắc Hải, nàng rùng mình một cái. Thanh chủy thủ kia bén nhọn xuyên vỡ cả ngói đỏ. Nếu hắn không nhanh tay kéo nàng sang một bên thì bây giờ nàng xuống chầu ông bà mất rồi.
Ở phía dưới.
Bắc Viễn lạnh lùng nhìn lên trần nhà nơi có viên gạch ngói bị tháo ra mất. Y kéo Cố Tử Yên đang nhai ngòm ngoàm thức ăn ra sau lưng, quát lên: "Thảo nào bổn vương luôn có cảm giác bị theo dõi, kẻ nào đang ở trên kia dám đến xem trộm tú nữ!"
"Chủ nhân là thuộc hạ." Bắc Hải lên tiếng hồi đáp, giọng điệu không có vẻ gì là cung kính, hắn hơi gằn giọng.
Bắc Viễn giật mình, hóa ra là hoàng huynh của y, cơ mà trời tối thế này hắn trốn trên nóc nhà nhìn trộm Cố Tử Yên, chẳng nhẽ hắn có ý với Cố Tử Yên?
Bắc Viễn bất giác liếc mắt nhìn Cố Tử Yên, đôi mày y hơi cau.
Một giọng nữ nhân nữa từ trên nóc nhà vọng xuống: "Yên Yên, là ta, là ta."
Là giọng của Châu Ân Hoan.
Cố Tử Yên nghe được giọng nàng, nhỏ không khách sáo đẩy vị Vương gia nào đó đang che chắn trước mặt nhỏ sang một bên, nhỏ ngước mắt nhìn lên trần nhà: "Hoan Hoan!"
Hai người ở trên nói xuống, hai người ở dưới vọng lên, cách trò chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-va-best-friend-khuay-dao-hau-cung/2981044/chuong-32.html