Rất nhanh, Thẩm Dạ Lam liền biết ẩn ý câu nói của Đông Thanh là gì.
Lần đó sau khi tan học, cô đang đi trong ngõ nhỏ, bỗng nhiên bị người kéo đến góc tối, kế tiếp ——
Toàn bộ tâm trí của Thẩm Dạ Lam chỉ còn lại một suy nghĩ:
Bị Đông Thanh đánh, cùng với bị côn đồ trong trường đánh, rốt cuộc có cái gì khác nhau?
Đông Thanh đánh càng đau hơn?
Trận đầu bị đánh, cô hốt hoảng, chỉ nhớ rõ bảo vệ đầu mình. Lần thứ hai, bóng ma tâm lý với cô vẫn rất lớn, lại bị đánh rất đau – đau đớn đã buộc cô học những điểm yếu trên cơ thể con người, những vị trí nào cực kì yếu ớt không nên đụng tới, hay những vị trí bình thường lại đánh đau muốn chết......
Trên người Thẩm Dạ Lam thường xuyên có vết thương.
Nếu không phải biết cô vẫn là học sinh, đi học còn phải đối mặt với lão sư và bạn bè. Không thì ngay cả khuôn mặt của cô Đông Thành đều sẽ không bỏ qua.
Ở thời điểm Thẩm Dạ Lam suy tư người này có phải là đang tìm cơ hội lấy oán trả ơn chính mình không ——
Cho đến một lần nọ, đang trên đường đi học, cô bị học sinh ở trường bên cạnh chặn lại muốn thu phí bảo hộ.
Cô đang thất thần, đối phương lại có điệu bộ không tốt, giơ tay lên muốn đặt lên vai cô, giọng điệu hung hăng: "Này, mày đứng lại cho tao......"
"A a a a a!"
Thẩm Dạ Lam nghe thấy tiếng kêu, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tuong-mot-minh-my-le/2833983/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.