Đêm hè có chút nóng nực, Khương Yên trằn trọc mãi mới mơ màng đi vào giấc ngủ.
Tấm chăn mỏng đã bị nàng đá bay xuống giường từ lúc nào.
Chợt vạt áo bị kéo ra, một cảm giác mát lạnh ập đến, sau đó là cơn nóng hầm hập.
Gương mặt bị bóp nắn đến phát đau khiến Khương Yên không nhịn được nhíu mày mở mắt ra.
“Á…”
Tiếng thét chưa kịp trào ra khỏi cổ họng đã bị người nuốt lấy.
Cơ Trường Uyên như phát cuồng, vồ vập lấy cánh môi mềm mại c.ắ.n mút, cuồng nhiệt truy đuổi chiếc lưỡi thơm tho bên trong như muốn nuốt trọn vào bụng.
Khương Yên chống tay, cố đẩy con người đang điên cuồng náo loạn trên người nàng ra nhưng bất lực, chỉ có thể hổn hển nói không ra hơi.
“Bệ hạ, cớ sao lại hồi cung…?”
“Tại sao trẫm không thể hồi cung chứ? Nàng là nữ nhân của trẫm, trẫm ngủ lại nơi này có gì là không được, hử?”
Cơ Trường Uyên ồm ồm nói, hơi thở nặng nề đã nhuốm màu d.ụ.c vọng.
Trong cơn gấp gáp, áo bào trên người bị hắn tự tay x.é to.ạc ra, để lộ thân hình tráng kiện, cơ bắp đã căng cứng vì d.ụ.c hỏa bùng cháy dưới thân.
Khương Yên cứ nghĩ lúc nãy đã chọc giận người này, với tính cách tự tôn và kiêu ngạo cao ngất của hắn, hẳn là sẽ không thèm đến đây nữa.
Không ngờ Cơ Trường Uyên vẫn có thể mặt dày quay lại chốn này.
Lại còn đè lên người nàng mà ra sức đòi hỏi.
“Chẳng phải Hoàng thượng đã nói sẽ cho ta nhìn thấy quang cảnh hoang phế của Trọng Hoa cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tung-la-binh-phong-nay-la-kiep-nan-cua-cac-nguoi/5022725/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.