Sáng sớm ngày thứ ba kể từ khi trở về nhà, Khương Yên đã chạm mặt Bùi Lẫm.
Chính là hắn ta tự mình tìm đến, bên cạnh còn có hai gia nhân của phủ Tri huyện đi theo.
Khương Yên vô cùng bài xích việc tiếp xúc với người này, nhưng nàng không thể tìm được lý do để cự tuyệt. Dù sao Bùi Lẫm vẫn là thị vệ thân cận của Thái t.ử điện hạ, là công t.ử Hầu phủ. Tính theo phân vị cấp bậc, Khương Yên không có quyền kháng cự Bùi Lẫm.
Hiện tại nàng chỉ là một thường dân nhỏ nhoi, vẫn phải cung kính tuân theo mệnh lệnh của bọn họ.
“Bùi thị vệ, ngài hạ cố đến tệ xá của ta hôm nay, không rõ có việc gì muốn phân phó?”
Bùi Lẫm vẫn giữ gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi. Chỉ khi đứng trước Khương Yên, hàng mày kiếm của hắn mới hơi giãn ra, khóe miệng mơ hồ cong lên một tia cười nhạt.
“Khương cô nương, giờ Ngọ hôm nay chúng ta sẽ khởi hành. Đường sá xa xôi, ta sợ nàng mệt mỏi, vả lại tiết trời mùa này vẫn còn rét đậm, nên ta đã sai người chuẩn bị cho nàng một ít trang phục giữ ấm.”
Đây là lần đầu tiên Khương Yên nghe Bùi Lẫm nói nhiều lời như vậy, lại còn là những lời quan tâm săn sóc, khiến nàng không khỏi sững sờ.
Đời trước nàng đã khát khao biết bao nhiêu những lời hỏi han ân cần như thế. Chỉ cần Bùi Lẫm chịu nói với nàng thêm một câu, ngày hôm đó nàng sẽ vui vẻ cả một ngày dài.
Nhớ đến những tủi hờn và uất ức mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tung-la-binh-phong-nay-la-kiep-nan-cua-cac-nguoi/5022677/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.