Dường như trời xanh đã nghe thấu lời lừa dối của Khương Yên, cho nên đã biến nó thành sự thật.
Khương Yên thực sự ngã bệnh.
Nhưng không phải chứng bệnh mà người dân ở trấn Lạc Thủy đang mắc phải, mà là một căn bệnh truyền nhiễm khác, chứng bệnh phát ban.
Chứng bệnh này phát ra do cơ thể quá lao lực, suy nhược lâu ngày.
Tuy nhiên, vẫn phải gọi nó là bệnh truyền nhiễm nguy hiểm vì tốc độ lây lan của bệnh này rất nhanh, chỉ cần tiếp xúc với mầm bệnh, qua nước bọt, chất thải, hoặc tiếp xúc trực tiếp qua da thịt sẽ ngay lập tức bị lây nhiễm.
Vì đã từng được nghe kể về căn bệnh này, Khương Yên giữ lòng bình tĩnh lắng nghe dặn dò của các đại phu trong biệt viện, đồng thời sắp xếp thỏa đáng mọi công việc. Bản thân nàng tự nhốt mình trong gian tịnh thất nhỏ phía sau hoa viên, không để bất kỳ ai đến gần, cũng không cần người chăm sóc.
“Các ngươi đã biết nàng đang nhiễm bệnh, lại dám để nàng đơn độc trong phòng đó?” Bùi Lẫm phẫn nộ đến mức tay nắm chặt bội kiếm, gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.
“Đây là chủ ý của Khương cô nương. Nàng ấy nói chỉ cần một mình nàng nhiễm bệnh là đủ rồi, nếu để lây lan sang chư vị lang y, e rằng sẽ không còn ai chăm sóc cho những bệnh nhân đang nằm trong biệt viện.” Một vị đại phu lớn tuổi bước ra thưa lại.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Triệu chứng phát ban này không đến mức nguy hiểm đoạt mạng, nếu chú ý chăm sóc kỹ lưỡng, nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tung-la-binh-phong-nay-la-kiep-nan-cua-cac-nguoi/5022673/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.