Chương trước
Chương sau
Dương Minh xoay người đáp xuống, tay cầm bình rượu uống, Âu Dương Mặc cũng không chịu thua kém, y chĩa kiếm xông đến. Dương Minh nhẹ nhàng xoay người né tránh, ung dung uống rượu. Y dùng khinh công bay lên ngọn cây, rượu trong bình chảy ra hóa thành vô số mũi tên bay đến Âu Dương Mặc, Dương Mặc dùng Lam Hải Kiếm chém ra, hai nguồn sức mạnh va vào nhau khiến vạn vật lay chuyển, bùng phát đẩy lùi Âu Dương Mặc về sau, Dương Minh lập tức xuất hiện đỡ lấy y.

"Khá lắm!" Dương Minh cười khoái chí.

Dương Minh mặt biến sắc, dường như cảm nhận được gì đó nhanh chóng đẩy Âu Dương Mặc trở lại thực tại, Dương Mặc ngơ ngác:

"Sư phụ, người?"

"Phía đông bắc có cỗ linh lực rất cường đại!" Giọng Dương Minh phát ra từ Bàn Long Ấn.

Dương Mặc phi kiếm bay đến, nơi đây là khu rừng bên ngoài tông môn, y chầm chậm bước đến, nấp sau cây.

"Mau bắt lấy nó!"

Dương Mặc lén nhìn ra, một đám người mặc y phục đen, đeo mặt nạ đang truy sát Thiên Lang Vương đang bị thương. Dương Mặc thấy vậy liền lao ra chặn đường cho Thiên Lang Vương chạy trốn. Đám người đó cũng đuổi đến.

"Các ngươi là ai?"

Đám người đó không nói gì liền lập tức lao đến. Công pháp của chúng rất quỷ dị, chúng triệu hoán oán khí nhốt Dương Mặc vào trong mộng cảnh. Vô số con rối hiện ra lao đến Âu Dương Mặc, y khổ cực chống đỡ nhưng càng giết số lượng nhiều không kể, chúng lao đến kéo y xuống dưới vực sâu. Vào ngay lúc đó Dương Minh không thể đứng trơ mắt nhìn nữa, y dùng ý thức gọi Lam Hải Kiếm đến, kiếm rút phá tan mộng cảnh kéo Âu Dương Mặc trở về thực tại, cũng khiến đám người kia trọng thương rút lui. Âu Dương Mặc nhanh chóng hồi phục sức lực, y tìm được Thiên Lang Vương, nó cỏ vẻ bị thương khá nặng. Dương Mặc không ngần ngại bước tới, Thiên Lang Vương vẫn rất cảnh giác, Dương Mặc liền đặt kiếm xuống đất chầm chậm bước tới, băng bó cho nó. Thiên Lang Vương dường như cũng hiểu được tâm ý buông lỏng cảnh giác. Sau khi băng bó xong nó chầm chậm đứng lên, ghé đầu vào Âu Dương Mặc, một bản khế ước hiện lên trong đầu Âu Dương Mặc.

"Ngươi muốn nhận ta làm chủ nhân sao?".

"À hú!" Thiên Lang Vương gật đầu.

Dương Mặc rất vui, liền lập tức nhỏ máu nhận chủ, tâm linh tương thông, Dương Mặc cũng đọc được suy nghĩ của Thiên Lang Vương.

"Từ nay gọi ngươi là Tiểu Thiên Lang được không?"



"À hú (ta rất thích tên này)!"

Dương Mặc không dám chậm trễ nữa, liền quay về bẩm báo với tông môn:

"Đệ tử bái kiến sư tôn!"

"Đứng lên đi!" Trần Huyền đáp.

Dương Mặc sau đó đã kể hết sự tình cho sư tôn mình nghe, từ chuyện gặp đám người kia đến chuyện cứu Thiên Lang Vương, y gọi Thiên Lang Vương ra, Trần Huyền ngạc nhiên:

"Mặc Nhi, con làm sao thu phục được nó?"

"Đệ tử cứu nó một mạng nên được nó nhận chủ!"

Trần Huyền rất ngạc nhiên, Thiên Lang Vương chính là chủ của một khu rừng lại có thể nhận một người làm chủ. Trước đây ông cũng đã từng cố thu phục nó nhưng bất thành, sức mạnh của Thiên Lang Vương rất khủng khiếp có thể đánh ngang với Trần Huyền. Gác lại chuyện đó Trần Huyền cũng nói cho Dương Mặc theo như được biết thì lai lịch của đám người đó chính là người của Quỷ Tông, một tà phái đang bị truy lùng khắp đại lục, chúng còn dám đến tận cửa Linh Kiếm Tông chắc hẳn đang ấp ủ điều gì đó.

Vào thời xưa, khi tà phái tàn sát người vô tội, làm bao nhiêu việc ác thì chính phái đã cùng nhau hợp lực đánh lui bọn chúng, từ đó tà phái cũng rất ít người biết đến, Quỷ Tông cũng là một trong số tà phái đó. Lần này chúng xuất hiện chắc chắn sẽ mở ra cuộc chiến chính tà.

"Con lui trước đi!" Trần Huyền đáp.

Dương Mặc liền tạm biệt sư tôn rồi quay về. Nhìn lên bầu trời sao Trần Huyền không kìm được thở dài một tiếng.

"Họa sắp đến rồi!"

Ông lôi trong túi áo một tấm lệnh bài, truyền linh lực vào đó, Các chưởng môn của môn phái khác sau khi nhận được thông báo cũng lập tức cho người canh phòng nghiêm ngặt, sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.



Âu Dương Mặc sau khi trở về động phủ, kì lạ thay nơi đây yên tĩnh đến lạ thường.

"Hương Nhi, ta về rồi!".

"Hương Nhi!"

Âu Dương Mặc bước vào trong, nơi đây đã biến thành một đống hoang tàn, cảm nhận được cỗ hàn khí cường đại, y liền đi tìm khắp nơi nhưng không hề thấy bóng dáng muội muội mình.

"Đây.. Là trâm cài của Hương Nhi!"

Quay ngược lại thời gian trong lúc Âu Dương Mặc đi ra ngoài, một đám người đã lẻn vào trong.

"Các ngươi là ai?" Giọng Phù Hương hét lên.

Một bà lão hiện ra, tóc trắng như tuyết, toàn thân bộc phát hàn khí.

"Ta đến đây để đưa con đi!"

"Đi đâu? Không, ta muốn ở đây với ca ta!"

Bọn chúng chính là người của Tộc Phượng Hoàng, Tộc Phượng Hoàng từ xưa là bá chủ của một phương, với sức mạnh của Phượng Hoàng dễ dàng đánh bay tất cả kẻ địch. Nhưng dần về sau này, huyết mạch thoái hóa, những người trong tộc cũng không còn như xưa. Nay đến đây chính là để đưa Phù Hương đi, vì cô đang mang trong mình huyết mạch của Phượng Hoàng Thượng Cổ, cô sẽ là người dẫn dắt đưa Tộc Phượng Hoàng trở lại đỉnh cao.

"Đưa đi đi!"

"Không, ca!" Phù Hương đáp.

Trong lúc giằng co cô đã nhanh chóng ẩn linh lực vào trong chiếc trâm cài, đến khi Âu Dương Mặc trở về có thể biết chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.