Âu Dương Mặc bước vào trong, trong căn phòng tràn ngập mùi linh dược, Tần Dương rót một tách trà mời y uống. Hương thơm ngào ngạt tỏa ra, Âu Dương Mặc cũng thử một chút.
"Tần trưởng lão, đây là?"
Một nguồn sức mạnh chảy vào trong cơ thể y, tinh thần trở nên sảng khoái, thần hồn cũng trở nên mạnh hơn không ít.
"Đây là linh trà ta mới nghiên cứu ra!"
Tần Dương ông cũng cho biết, linh trà này ngày ngày được tưới bằng sương sớm ẩn chứa linh lực thuần khiết nhất, trải qua thời gian lá trà cũng ẩn chứ linh lực có thể giúp thần hồn mạnh hơn, cũng giúp cho đầu óc thư giãn. Nói đến đây, ông lại quay sang hỏi Âu Dương Mặc:
"Thân thể ngươi sao rồi?"
"Đã đỡ hơn trước. Chỉ là vẫn chưa hồi phục hoàn toàn!" Âu Dương Mặc đáp.
Tần Dương nghe vậy cũng đi vào tìm thứ gì đó.
"À đây rồi!"
Ông đưa ra cho Dương Mặc một lọ đan dược: "Đây là linh đan, uống xong vết thương của ngươi cũng sẽ hồi phục hoàn toàn được rồi!"
"Đa tạ ngài!"
"Không có gì nữa thì mau đi về đi!" Tần Dương đáp.
"Ta còn muốn thỉnh giáo một chuyện!"
"Nói đi"
Âu Dương Mặc cũng nói ra muốn xem có tin tức gì về bệnh của muội muội mình. Hiện tại cũng sắp đến ngày rằm, đến lúc ấy bênh tình của Âu Dương Phù Hương càng trở nên nghiêm trọng hơn. Tần Dương cũng nói:
"Ta cũng đã tra rất nhiều bí tịch, có thể muội muội ngươi chính là Phượng Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tung-hoanh-khap-chu-thien-van-gioi/3375743/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.