Phượng Hoàng bay đến chỗ nàng, nó bay lượn quanh nàng sau đó đứng lại ở trước mặt nàng. Nó nhìn nàng chằm chằm sau đó cúi đầu xuống như thể hiện muốn nàng xoa đầu nó, Âu Dương Phù Hương bước đến, đưa đôi tay của mình chạm vào. Nàng vừa đặt tay vào thì bỗng nhiên có một tia sáng bay ra từ trên đỉnh đầu của Phượng Hoàng, dần dần những tia sáng ấy bay đến Phù Hương rồi đi thẳng vào trong đầu nàng, nàng cảm thấy đầu mình có hơi nhức nhức.
"Hương nhi! Hương nhi muội sao vậy!"
"Aaa, ca ca!"
"Ta đây!"
Nghe thấy tiếng của Dương Mặc, Phù Hương cũng dần dần thấy mình xa dần Phượng Hoàng rồi tỉnh dậy.
"Ca, ta lạnh quá!"
"Ta vừa cho muội uống đan dược rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏi ngay."
"Ừm, muội biết rồi."
An tâm nhìn thấy Phù Hương nghỉ ngơi thì lòng Dương Mặc cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Hiện tại đang là thời gian sắp đến cho kì thi sát hạch của tông môn, để kiểm tra năng lực của mỗi đệ tử. Âu Dương Mặc không muốn để lỡ mất thời gian nên cũng lại tranh thủ đi luyện công. Lôi Diệm Trảm đệ nhị trọng chính là Tịch Diệt, một kiếm chém ra sẽ uy lực như lôi kiếp có thể dễ dàng một chiêu đánh bại đối thủ. Dương Mặc cũng lĩnh ngộ rất nhanh, y tiếp tục lĩnh ngộ rồi thi triển. Dùng tinh thần cảm nhận vạn vật xung quanh, dùng linh lực bao lấy cơ thể, dồn nội lực vào trong Lam Hải Kiếm, đâm một kiếm ra. Kiếm rút ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tung-hoanh-khap-chu-thien-van-gioi/2727909/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.