Ngạo Đường nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn bầu trời mưa phùn bên ngoài, một tia nắng cũng không chiếu xuống.
Kẹt...
Cửa phòng bệnh mở ra, không cần nhìn anh cũng biết là ai. Tống Mịch mang vào một khay đựng, mùi thuốc bắc bốc lên nồng nặc, cất tiếng nói.
"Ngạo Đường, uống thuốc thôi."
Anh quay đầu nhìn bát thuốc bắc đen sóng sánh, cảm giác chán ghét trỗi dậy.
Không uống...
Không muốn uống...
Tống Mịch nhìn ra ánh mắt ghét bỏ của anh, quay sang nói chuyện với không khí.
"Cái này cho mật ong vào được không?"
"Ngươi có kẹo không? Càng ngọt càng tốt"
Tay Tống Mịch xuất hiện vài viên kẹo mạch nha cuốn trong bọc giấy. Kẹo này chỉ có ở cổ trấn ngoài thành mới có, đi từ đây đến đó vô cùng xa.
Dưới sự giám sát của Tống Mịch, Ngạo Đường chần chừ mãi mới uống hết bát thuốc. Mùi vị quả thực rất khó uống, nếu không phải vì vợ, dí súng vào đầu ông đây cũng không uống. Vừa nuốt xuống ngụm cuối cùng, anh lập tức lấy kẹo mạch nha nhét vào miệng. Vị ngọt rất nhanh làm tan đi vị thuốc bắc.
Từ sau ngày hôm đó, Ngạo Đường được thưởng thức việc liên tục Tống Mịch ép ăn đủ thứ kì quái, có lúc ăn xong có phản ứng, có lúc thì không. Mới đầu còn để trong bát giả bộ là thuốc bắc, lúc sau trực tiếp lấy viên tròn tròn nhét vào miệng. Mùi vị quả thực...muốn chết!
Ngạo Đường nằm trên giường bệnh xem Tivi giết thời gian, ngoài trời âm u, tối sầm, mây đen che mất ánh nắng, , mưa lất phất cả ngày, mang lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1774008/chuong-107.html