Trước mắt Ngạo Đường là không gian tối đen như mực, bàn tay trắng muốt vươn ra chạm phải một thanh sắt lạnh lẽo.
Một ánh lửa nhỏ lập lòe, khung cảnh mờ mờ ảo ảo xuất hiện. Ngạo Đường đứng trong một căn phòng với giam bẩn thỉu. Xác những con chuột chết vì đói nằm một chỗ, xung quanh là mạng nhện bám đầy tường. Bức tường đằng sau đầy rẫy những vết móng tay cào cấu, vết chém hay cắm sâu của một thứ gì đó sắc nhọn.
"Hừ...hừ...thuốc..."
Một tiếng rên nhỏ, thều thào vang lên, rất nhỏ, nếu không tĩnh tâm căn bản không nghe thấy . Ở góc phòng là một người phụ nữ, đầu tóc bù xù, khắp người đều là vết cào cấu. Bà ta gầy, mặc trên người bộ y phục rách nát, con ngươi trống rỗng vô hồn sâu hoắm trợn trừng về phía Ngạo Đường.
Anh nhíu mày quan sát, nhìn ra phía cửa như chờ đợi một điều gì đó. Một người bước vào, nhìn hai người với ánh mắt như đánh giá một con vật không hơn không kém. Người phụ nữ kia thấy có người liền bật dậy, nở nụ cười tươi muốn lấy lòng người kia, nhưng không biết bộ dạng chính mình trông ghê tởm,nhìn vô cùng chán ghét, người không ra người, quỷ không ra quỷ, như một chó không hơn không kém.
Ngạo Đường lạnh lùng nhìn về phía người kia, hắn tanói nói gì đó nở nụ cười ác độc, ranh mãnh. Người phụ nữ kia xông về phía anh, cánh tay trơ xương với móng tay nhọn hoắt lởm chởm cắm vào da thịt anh, ra sức lắc rồi mắng chửi, ánh mắt điên dại, mất lí trí, muốn giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1774007/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.