Lăng Giang trợn mắt nhìn người trước mặt, tay lấy chiếc áo bên cạnh quấn quanh hông, ngữ điệu chán ghét.
"Mẹ nó, ai cho cô vào đây? Cút ra ngoài!"
Với những lời nói này, cô không tức giận, bình thản ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt lơ đãng lướt khắp căn phòng, khóe miệng nhếch lên chế giễu.
"Thảm hại thật đấy! Có điều...như vậy mới hợp với anh"
"Cút ra ngoài!!!"
Lăng Giang gằn giọng, cầm chai rượu bên cạnh ném về phía Tống Mịch, cô nghiêng đầu tránh, tiếng chai rượu đập vào tường vỡ thành từng mảnh nghe giòn tan.
"Trượt rồi, ném lại đi, ném trúng bà đây đấm chết ngươi"
Lăng Giang: "......."
Nữ nhân kia thấy tình hình không ổn liền mặc vội quần áo, chạy ra ngoài. Bây giờ trong phòng chỉ còn Tống Mịch và Lăng Giang.
"Luôn miệng nói tôi thảm hại, cuối cùng không phải vẫn yêu tôi sao?"
Tống Mịch: "......" Bị bệnh à?
Lăng Giang: "Còn hai ngày nữa mới đến ngày đính hôn, cô vội đến vậy à?"
Tống Mịch:"....." The fuck!! Đợi chút, từ từ....không đúng....
Lăng Giang: "Nếu đã yêu tôi như vậy, ngày đó hủy hôn cô cảm thấy tôi sẽ níu giữ cô hay cảm thấy hối hận?"
Tống Mịch: "....." Loạn rồi, loạn rồi. Con thiểu năng kia đi quá giới hạn rồi!
Lăng Giang đang dương dương tự đắc nhìn ánh mắt Tống Mịch dần trùng xuống, bỗng hạ giọng.
"Tuy nhiên, dù ghét cái thói ngang ngược, càn quấy của cô nhưng điểm mạnh của cô, tôi sẽ không phủ nhận. Đợi tôi nắm quyền lại Lăng thị nhất định sẽ......"
*Binh binh bốp bốp chát bịch rầm*
"Thôi thôi câm miệng, đồ ăn lão nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1774005/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.