Tống Mịch mang trong đầu cả 1 bầu trời do dự cùng hoang mang, đây là lần đầu tiên cô có loại cảm xúc không nói nên lời này. Tống Mịch hít một hơi thật dài, đưa tay gõ hai tiếng vào cửa. Âm thanh bên trong vẫn rất hỗn loạn, hoàn toàn không biết bên ngoài có người, cô gõ lần nữa, lần này mạnh hơn chắc chắn người bên trong nghe thấy. Âm thanh kia dừng lại, căn phòng im bặt tiếng, Tống Mịch biết bọn họ đang chờ để chắc chắn có người hay không, liền gõ lần thứ 3.
Vài giây sau cánh cửa bật mở, một bóng người cao lớn chắc mất ánh sáng trước mặt Tống Mịch, người đàn ông cơ bắp lực lưỡng hoàn toàn che đi dáng người nhỏ bé của cô, thân trên để trần lộ ra làn da màu đồng nam tính, cao tầm m9 mặt mày cau có, đen sầm, đôi mắt nhỏ dài chứa đựng sự phẫn nộ, tức giận, gằn giọng lạnh lùng.
"Có chuyện gì?"
"Trình Minh có đây không?"
"Liên quan gì đến co....."
"Chị dâu!!!"
Ôn Minh Viễn đang đứng chắn trước của bị kéo ra , Trình Minh từ trong lao về phía Tống Mịch, bộ dàng muốn nhào đến ôm chầm lấy cô. Tống Mịch nghiêng đầu mỉm cười, tay nhẹ nhàng giơ lên chặn đầu cậu ta lại, chân lùi một bước. Trình Minh hai tay ôm không khí vào lòng, tư thế có chút kì quặc cũng không xấu hổ, cười niềm nở chào mừng Tống Mịch.
"Chị dâu về rồi"
"Về rồi. Có chuyện cần hỏi cậu đây"
Trình Minh cười hì hì: "Chị hỏi chuyện gì cũng được. Nào nào, vào đây."
Cậu ta xoay người nhìn căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1774004/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.