"Hồ nháo!" Sở Khải Trạch bên trên đập mạnh tay vào ghế, quát về phía Tống Mịch. "Cô là ai mà dám lên giọng ở đây?" Tống Mịch không sợ hãi, một mặt mỉm cười với người bên trên. "Nói lớn như vậy làm gì? Tôi cũng không điếc. " "Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài" "Cả tên dã chủng không biết xấu hổ kia nữa" - Lời này là của Sở Liên Dực, hắn ta ngay cả liếc nhìn Ngạo Đường cũng không, độ chán ghét lên đến cực điểm. "Ấy, đừng như vậy chứ....này...tôi không muốn đánh nhau....ấy...váy đắt lắm đấy" Tống Mịch vừa xách váy, vừa tránh né những cánh tay muốn bắt cô, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn, bên kia có người muốn chạm vào Ngạo Đường, giây sau liền hét lên. Cánh tay bị điện giật cháy xem vẫn còn bốc khói, Ngạo Đường hơi nghiêng đầu nhìn cánh tay tên cận vệ cũng, gương mặt vẫn lạnh lùng, thờ ơ như có phần thách thức. Tống Mịch đạp bay người cận vệ đến gần cô, thành công lại thu hút sự chú ý về phía mình. Cô mỉm cười nhìn Sở Khải Trạch. Đối diện với nụ cười này, Sở Khải Trạch có chút không thoải mái, trong lòng như có vật gì kìm hãm. "Tại sao lại là cậu ta?" Một giọng nói thật trầm nhưng đầy uy quyền vang lên. Sở Ninh Hinh nhìn chằm chằm vào Tống Mịch. Sở Khải Trạch bên cạnh rất không vui, con gái hắn đã ngồi lên vị trí này còn bị lôi xuống, quá là mất mặt. Hơn nữa, so với Sở Liên Dực hắn đang có chút lợi thế, nếu Ngạo Đường lên thay, cán cân sẽ bị đảo lộn, bởi ai mà không biết anh đối với bọn họ không có chút thân tình nào. Ngay cả Sở Liên Dực cũng không hài lòng, cục diện trong tay bọn họ không có sự xuất hiện của Ngạo Đường, anh mà bước vào 3 người thừa kế thì kế hoạch xây dựng bấy lâu đều vứt bỏ hết. Tuy nhiên Sở Ninh Hinh lại không để ý lắm, bởi việc này không hề ảnh hưởng đến bà. Bọn họ tranh đấu thì tranh đấu, không động đến bà thì việc gì cũng được. Sở Khải Trạch: "Ninh Hinh, cô có ý gì?" Sở Ninh Hinh không chút biểu cảm đáp lại. "Không có ý gì" Sở Khải Trạch tức giận đến đỏ cả tai, trước giờ vốn không phải người dễ kiềm chế "Cô đang bênh vực người ngoài" "Dù sao cũng là đúng luật." "Cô...." Sở Khải Trạch tức đến đôi mắt nổi gân máu. Sở Ninh Hinh mặc kệ, hướng Tống Mịch nói. "Nói đi, tại sao lại là cậu ta?" "Tiền lão công à nhầm Sở Ngạo Đường kiếm được nhiều hơn" Tống Mịch nhìn vào mắt bà ta trả lời, rất tự nhiên, không sợ hãi không lấy lòng cũng, vô cùng thoải mái. Sở Ninh Hinh nhìn sang cận vệ đứng bên cạnh nhận lấy máy tính bảng trên tay cậu ta. Nhìn qua một vài biểu đồ, cao giọng nói. "Theo dự liệu trong vòng 1 giờ trở lại, số tiền công ty Sở Ngạo Đường kiếm được là 87 triệu dolla." Tống Mịch mỉm cười, bước gần hơn tới trước mặt Sở Ninh Hinh, dù đứng ở vị thế thấp hơn nhưng dáng vẻ cô mười phần tự tin, phảng phất khí thế kiêu ngạo như toát là từ sương tủy. "Thông tin này 30 phút trước đã vô tác dụng" Sở Ninh Hinh nhíu mày, lập tức cho người đi kiểm tra lại, mà Tống Mịch trong thời gian đó chở về chỗ ngồi, dựa vào vai Ngạo Đường ung dung mỉm cười. Sở Du Duyệt ngồi trên ghế trong lòng lo lắng đến phát điên, khi nãy cô mở miệng đã muốn lao đến xé nát cổ họng Tống Mịch. Nhưng ngoài mặt không để lộ chút thấp thỏm nào, dựa vào ghế vẻ mặt nghiêm nghị. Người cận vệ quay lại, đưa máy tính bảng cho từng người xem, Sở Ninh Hinh bình thản còn hai người kia đáy mắt đều mờ mịt và phức tạp. 30 phút trước, một tổ chức đã mua lại công ty Sở Ngạo Đường với giá 790 triệu dolla, vốn dĩ công ty quèn đó không có giá trị như vậy nhưng tổ chức đó lại sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn thu mua. Thông tin này cũng rất nhanh đến tay các vị phu nhân, mẹ của Sở Du Duyệt nghe người phiên dịch nói mà thay đổi sắc mặt liên tục, cuối cùng là ánh mắt thù hằn ghim lên người Tống Mịch, bà ta cao giọng. "Diese Frau, verstehst du endlich die Regeln des Tests oder nicht? abteilung für Beintanz, wer denkst du bist du?" "Vị tiểu thư này, cô rốt cuộc có hiểu quy luật khảo hạch hay không? Khoa chân múa mép, cô nghĩ bản thân là ai?" Tam nhất phu nhân là người Đức, bà không biết tiếng Trung, bà cũng không nhờ người bên cạnh phiên dịch cho Tống Mịch liền giọng chất vấn, mặc kệ cô hiểu hay không. Cô không hiểu càng tốt. "Die Regel basiert natürlich darauf, dass das Unternehmen Geld verdient. Wer mehr ist als diese Person, gewinnt" "Tất nhiên, quy luật là dựa vào công ty kiếm tiền, ai kiếm nhiều hơn người đó thắng" Tiếng nói mạch lạc, rõ ràng, phát âm tựa người bản xứ vang lên, Tam nhị phu nhân hơi bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại khí thế" "Das ist also das Geld, das das Unternehmen verdient?" "Vậy đây mà là tiền công ty kiếm được sao?" "Trong luật cũng không có nói không thể bán công ty lấy tiền, chỉ cần kiếm được tiền, không quan tâm cách thức, không phải sao? Mà hơn nữa, số tiền bán được dựa vào giá trị của công ty, là công ty đáng giá. Có chỗ nào không đúng?" Tống Mịch không để ý đến Tam nhất phu nhân, nhìn vào ba người bên trên nói. Dù sao cũng có người giúp bà ta phiên dịch, cần gì phí thời gian với người không cần thiết. Sở Ninh Hinh hơi suy nghĩ, quả thật không có phạm luật, lời cô nói đều đúng. Sở Khải Trạch không ngờ vật đến tay rồi còn bị hớt tay trên, đứng dậy tức giận bỏ đi, không quên lườm Tống Mịch một cái. Chỉ còn lại Sở Ninh Hinh và Sở Liên Dực, Sở Liên Dực dù không muốn cũng không thể kháng lại quy luật được đặt ra, ra lệnh cho người bên dưới xong cũng bỏ đi. Sở Hinh Ninh không nán lại, mang theo 2 người con ung dung đi vào, mọi ánh mắt đều hướng về Du Duyệt. "Nhị tiểu thư, mời" Cánh tay được hướng ra, ngỏ ý mời cô rời khỏi ghế kế vị, Sở Du Duyệt tức đến mặt đỏ bừng, bàn tay siết chặt thành ghế đến trắng bệch, ánh nhìn hận không thể ăn tươi nuốt sống người con gái tươi cười trước mặt. Tất cả là tại cô ta, đều là do cô ta! Vị trí này vốn là của cô, là của cô. Hết Sở Thi Hàm, lại nhảy là một Tống Mịch ngáng đường. Tranh giành địa vị với cô, tất cả đều đáng chết. Chỉ có cô mới xứng ngồi lên đây. Ai cũng đừng hòng cướp. Thứ đê tiện, đồ con hoang mà cũng dám tranh dành vị trí của cô! Đi chết đi, tất cả đều chết đi! Sở Du Duyệt nghiến chặt răng, hai mắt hằn tơ máu, cao giọng. "Thứ con hoang không xứng!" Chát Tống Mịch bước hai bước tiến đến, một bạt tai giáng xuống mặt kiều diễm của Du Duyệt " Xứng hay không xứng, cô không có quyền lên tiếng!" Ra tay dứt khoát, lực đạo ổn định, chắc chắn có học võ. Cảnh tượng một lần nữa rơi vào im lặng. Sở Minh Thành bên cạnh không nói gì, đã đoán trước được khi Sở Du Duyệt nói ra câu đó sẽ nhận lấy điều gì. Sở Đặng Kỳ hơi trợn mắt nhìn màn vừa rồi, muốn đứng dậy tiến đến liền nhận lấy một luồn sát khí nồng đậm khiến tim có chút gấp gáp, dao dát nhìn quanh, ánh mắt Ngạo Đường chính là "Anh động vào cô ấy thử xem!? Tôi giết chết anh" "Cô dám đánh tôi?!" Sở Du Duyệt trợn mắt, không thể tin nổi Một giọng nói bình thản, nhẹ nhàng vang lên nhưng lại như khí độc luồn vào lục phủ ngũ tạng, bóp chặt trái tim. "Cô nói một lần, tôi đánh một lần" Tống Mịch đột nhiên cao giọng "Bây giờ, mời cút xuống" Sở Du Duyệt mặt đỏ bừng, đứng phắt dậy, bỏ đi, cố gắng chấn áp sự run rẩy trong linh hồn. Ánh mắt vừa nãy, thật đáng sợ! Ngạo Đường tiến đến, nhưng không ngồi vào ghế mà nắm tay cô kéo đi. Sáng nay vậy là đủ rồi, anh muốn về nhà, về làm gì thì tính sau. Không thể đến chào hỏi đã đánh hết người , phải để dành tối nay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]