Ngay tức khắc một loạt tin nhắn được gửi đến từ 2 người.
Nghê Mạn: "Em có chắc là mình bị bắt cóc không? Sao bọn họ trông thảm hại vậy? Ô, có súng cơ à. Vụ này căng nha, có súng là chết rồi. Em cần chị báo cảnh sát không?"
*Bạn được chuyển 50 vạn. Nhận hay từ chối?"
*Nhận*
Trả lời: "Không cần đâu, em chỉ thông báo rằng minh đang làm gì thôi. Em sẽ tự xử lí vụ này"
Liên Trầm:"Em có đánh chết người không vậy?"
*Bạn được chuyển 50 vạn. Nhận hay từ chối?"
*Nhận"
Trả lời: "Em chưa đánh chết đâu, vẫn còn thở nhưng gãy tay gãy chân hay không thì em không khẳng định được"
Thu điện thoại lại, Tống Mịch lấy dây thừng ở một bên trói từng người lại, sau đó rút điện thoại còn chưa báo cảnh sát, Tống Mịch đã đen mặt, chán ghét nhìn về đám côn đồ, ra sức đạp vào chân người gần nhất.
"ĐM, lỡ giờ ăn trưa của bà đây rồi. Có biết không ăn là sẽ chết không, có biết quý trọng đồ ăn không?......"
Đám người kia nghe tống Mịch chửi rủa mà khóc thành dòng trong lòng. Bọn họ chỉ là theo lệnh hành xử làm việc, ai ngờ gặp phải một con điên lợi hại như vậy chứ.
Không ăn một bữa sẽ chết sao?
Bọn họ ăn đập còn chưa than đây!!!
Cuộc sống đã vất vả còn gặp người như vậy, bọn họ biết sống làm sao!!!
Tống Mịch hóa người đàn bà đanh đá, mắng chửi một lúc rồi mới bấm gọi cảnh sát.
Những vụ bắt cóc, cưỡng hiếp này nên để cảnh sát xử lí, việc của cô chỉ có trừ gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773938/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.