Tống Mịch ngủ lại Cẩn gia một đêm, tỉnh dậy đã gần trưa. Nghê Mạn và Liên Trầm từ sớm đã lên cơ quan, còn cố ý dặn dò người làm không cần gọi cô, khi nào Tống Mịch thức dậy, muốn ăn gì thì nấu cho cô.
Cẩn gia quả thực sủng ái Tống Mịch lên tận trời, bởi cô là đứa con gái út mà họ cưng nhất, là người em gái họ thương yêu nhất, bất cứ thứ gì cô muốn, chỉ cần có thể họ đều có thể mang đến cho cô. Từ nhỏ cô đã chịu quá nhiều thiệt thòi, bọn họ tuyệt đối không thể để cô phải chịu bất kì uất ức, ủy khuất nào nữa.
Húp xong tô canh, Tống Mịch nhìn đồng hồ vài giây, tay với điện thoại nhắn tin cho Ngạo Đường.
"Lão bà, anh dậy chưa?"
"Rồi"
"Em đói rồi"
"Sắp nấu rồi"
"Được, em về liền đây"
Khoác đại một bộ quần áo của Nghê Mạn, Tống Mịch đi bộ về biệt thự Ngạo Đường. Tiết trời mùa thu trong veo với những đam mây trôi nhẹ trên bầu trời quang đãng, không khí se lạnh khiến người ta thoải mãi, tâm trạng cũng tốt lên hẳn.
Tống Mịch không đi xe, dù 2 nơi cách nhau cũng khá xa, cô muốn tận hưởng bầu không khí tuyệt đẹp này, với lại cũng muốn trên đường mua chút đồ ăn vặt dự trữ.
Vừa đi vừa ăn bánh xu kem, thỉnh thoảng nhắn tin trêu chọc Ngạo Đường đến khi anh không thèm rep nữa mới chịu dừng, Tống Mịch mỉm cười thỏa mãn.
Nhận được tin nhắn bảo mua thêm nguyên liệu của Ngạo Đường, Tống Mịch nhếch mép, định rẽ vào siêu thị bên cạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/1773937/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.