Chương trước
Chương sau
Tống Mịch trở về nhà trọ, cô chuyển ra khỏi Cẩn gia từ năm nhất đại học, mua 1 căn biệt thự nhỏ ở gần trường.
Vừa về tới, Tống Mịch đã vướng đống đồ hồi sáng mua cho Mặc Hoành ở trước cửa, không thể bước vào.
Con mẹ nó, về nhà mà cũng không yên!
Muốn giết người quá.
"Oh shit, Mặc Hoành, cất đống đồ của ngươi đi."
"Chủ nhân đợi 1 chút"
Mặc Hoành từ đằng sau bay lại, hai tay ném hết đống đồ kia vào không gian, rồi bay lại ghế sofa ngồi bụp xuống, bắt đầu hút linh khí, ở biệt thự của Tống Mịch có Tụ Linh Trận, linh khí xung quanh luôn luôn dồn về nên nơi ở của cô, nên nơi đây luôn thoáng mát, không khí trong lành thuần khiết, thích hợp với người tu luyện .
Tống Mịch bước vào, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ.
Vừa mới thiu thiu ngủ, tiếng chuông điện thoại lại reo lên phá vỡ không gian tĩnh lặng. Tống Mịch tức giận, cầm điện thoại ném bụp 1 cái vào tường, tiếng chuông dừng hẳn.
Những chưa đầy nửa tiếng sau, chuông cửa đã vang inh ỏi. Tống Mịch cố gắng bịt tai, làm lơ đi nhưng không được, người bấm chuông nhất định là biết cô ở trong nhà nên điên cuồng bấm chuông như vậy.
Tống Mịch mang tâm trạng không vui bước xuống giường, đi qua chỗ Mặc Hoành liếc mắt 1 cái, Mặc Hoành hiểu ý, thò tay vào không gian ném cho cô một thanh súng ngắn. Tống Mịch cầm khẩu súng hùng hổ bước ra, tay mở cửa cái rầm. Khẩu súng ở ngay giữa trán người đối diện, Tống Mịch gằn giọng.
"Không muốn chết thì biến"
Người đốt diện sững người trong 1 giây....đúng 1 giây, rồi bình thản lên tiếng.
"Mới tuần không gặp, nghi lễ cơ bản của em đâu hết rồi!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Mịch nhắn mày, buông lỏng tay, đi vào, nhắm mắt, thả người trên ghế sofa.
Cẩn Liên Trầm bước vào, tay đưa ra nhẹ nhàng sau đóng cửa.
Cẩn Liên Trầm - anh trai của Tống Mịch, là Đại Úy của quân đội Liên Thủ Quốc Gia. Ngũ quan kiên định, đẹp như tạc tượng, bức tượng màu đồng hoàn mỹ. Khí chất cứng rắn, cương nghị dù mới có 25 tuổi,phong thái của quân nhân tỏa sáng ngời ngời. Nhưng thực chất lại là người cuồng chiều em gái lên tận trời, Tống Mịch chịu một chút xíu ấm ức thôi Liên Trầm đã mang súng đi hỏi thăm gia phả tên khốn nạn ấy, thật may mắn vì chỉ có Tống Mịch đi trêu tức người khác, không có việc người khác đi trêu tức cô, ngoại trừ người thích chết và người bị ngu.
Lần Lăng Giang công khai vị hôn thê là Tần Y Hân, không chỉ bà Cẩn, Liên Trầm và chị gái Tống Mịch cũng nổi đóa, đòi đi phế Lăng Giang bằng được. Liên Trầm đòi thiến, cho hắn hết đời làm cha, chị Tống Mịch còn muốn đi nổ tung Tần gia 1 lần nữa, tìm Tần Y Hân "giao lưu" võ thuật. Nếu ông Cẩn không ngăn lại thì đã có chuyện động trời lên báo.
Liên Trầm ngồi xuống ghế, vết nhăn trên trán dần dãn ra, cuối cùng thở dại.
"Nhà trường vừa gọi cho anh, nói em lại gây chuyện rồi. Có người bị em đánh phải bó bột, giờ đang đòi kiện em lên tòa."
"Ồ"
"Em định làm gì?" Ồ là có ý gì!?
"Giết người diệt khẩu"
"Nhà ta là quân nhân" Đứa nào...đứa nào dạy em gái bảo bối của hắn cái ý nghĩ đáng sợ này!
"Vậy giờ em đi đánh người ta trận nữa"
Tống Mịch nằm dài trên ghế, uể oải đáp lại, 2 mắt vẫn nhắm chặt.
"Khụ...khụ, em muốn giải quyết như thế nào?"
"Tùy cơ ứng biến"
Liên Trầm thở dài, biết thế nào em gái hắn cũng không quan tâm mà. Con bé này!
Việc nhà trường gọi về nhà với Cẩn gia cũng không phải một hai lần. Từ năm đầu đi học cứ 1 tuần nhà trường liền gọi đến phản ánh rất không tốt về Tống Mịch ở trường, bà Cẩn mới đầu còn tức giận, cuối cùng thấy con mình không làm gì có lỗi, chỉ là cách thức hơi khác người 1 chút nên cũng mặc kệ. Riết rồi cũng quen, bà Cẩn và mọi người biết Tống Mịch không tự nhiên mà đi gây sự nên cũng bênh vực cô. Nhưng Tống Mịch không cần mọi người ra mặt, mọi rắc rối cô đều tự giải quyết, không cần dùng đến danh của Cẩn gia, mặc dù cách thức hơi bạo lực.
"Mẹ bảo em mấy ngay nữa về ăn cơm, chị em cũng về"
"Em biết rồi, đi đi"
Tống Mịch ngáp ngắn ngáp dài với giọng ngái ngủ.
Liên Trầm cười bất lực nhưng ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều.
"Được rồi, em ngủ đi. Anh đi giải quyết giúp em"
"Không cần, em tự làm được, chơi với lũ ngu cũng vui lắm"
Liên Trầm cười nhẹ: "Em vui là được" Rồi quay người nhanh chóng rời đi.
Liên Trầm rất bận rộn, 1 tuần về nhà cũng không có mấy lần, bà Cẩn giục mãi hắn mới về 1 lần, ăn cơm rồi lại đi làm việc, nhiều lần làm bà Cẩn tức chết. Nhưng chỉ cần liên quan đến Tống Mịch, Liên Trầm sẵn sàng bỏ hết công việc sang 1 bên mà lo lắng cho cô.
Tống Mịch nằm dài trên sofa, lật người mấy vòng rồi nhăn mặt, gọi Mặc Hoành đang phơi nắng bên cạnh.
"Mặc Hoành, ta muốn vào phòng"
Mặc Hoành thở dài, không nhiều lời, bế Tống Mịch trong tư thế công chúa vào phòng, đắp chăn, bật máy lạnh, tắt đèn.. Sẽ rất lãng mạn nếu người khác thấy Mặc Hoành nhưng nếu không thấy lại trở thành kinh dị. Tống Mịch đầu tóc xõa dài, co chân lơ lửng giữa không trung từ từ bay vào phòng, rất ám ảnh.
Hộ Giả vốn là linh hồn nhưng không tái sinh mà bước vào vòng tu luyện để thành thần tiên. Hộ Giả không khác người tu tiên là mấy nhưng con đường thành tiên rồi đến thần của họ lâu và vất vả hơn vì không có nguyên thân. Hộ Giả có thể tác động đến thế giới con người, có thể chiến đấu dựa vào linh lực, nói dễ hiểu là vừa kiêm vệ sĩ vừa kiêm bảo mẫu không chính thống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.