Tống Mịch quay lại. Con hàng này làm gì ở đây!
Lại hỏi ngu như thế, bà ở đây không để ăn cơm chẳng nhẽ đốt nhà ngươi à!
Dù bây giờ không giống ăn cơm lắm!
Y Hân bắt gặp ánh mắt nhìn người thiểu năng của Tống Mịch mà trong lòng oán hận.
Lại dám khinh thường cô, Tống Mịch không biết danh tiếng cô ta đang ở mức nào sao mà dám ngông nghênh như vậy. Đáng hận!
Sao cô ta vẫn còn giữ bình tĩnh như vậy chứ.
Nhưng bề ngoài vẫn một mực nở nụ cười dịu dàng, kiểu mẫu, đúng chuẩn tiểu thư lương thiện, trong sáng.
Tống Mịch không trả lời Y Hân, quay đầu nhìn bà đầu bếp đã lui về góc phòng. Tống Mịch chậc 1 tiếng, đi về phía cửa, mở ra lôi bà đầu bếp từ bên trong đang run rẩy ra ngoài, cô thả tay ra bà ta liền ngã khụy xuống đất, chân run run đến đứng không vững.
"Ey, bạn học Tống Mịch làm gì vậy?"
Y Hân luôn làm tượng đứng một bên lên tiếng, chưa kịp để Tống Mịch trả lời, Y Hân đã chạy lại đỡ bà đầu bếp đang ngồi dưới đất lên hỏi han.
"Thìm Lý, thím không sao chứ. Nào đứng lên, đừng ngồi dưới đất, lạnh lắm!"
"Aizza, Y Hân cảm ơn con, không có gì, chỉ là ta nỡ đắc tội với người có chỗ dựa thôi!"
Thím Lý vừa lắc đầu, vừa dựa vào tay Y Hân mà đứng lên bộ dạng vô cùng tội nghiệp, dù vậy vẫn không quên xỉa xói Tống Mịch.
Y Hân nghiêm mặt, bộ giạng chính nghĩa, bênh vực kẻ yếu, cao giọng.
"Bạn học Tống Mịch, bạn đừng ỷ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/158900/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.