Chiếc siêu xe dừng lại trước của khách sạn Bằng Linh sang trọng bậc nhất thành phố, Tống Mịch xách đồ xuống xe, không quên ném cho tên thanh niên một sập tiền lấy đại trong túi.
Đúng là lấy đại, đây là tiền mua đồ thừa của Mặc Hoành.
Tên thanh niên nhìn sập tiền rồi lại ngơ ngác nhìn Tống Mịch rời đi.
Trời ạ, 1 vạn lận đấy, cô ta chỉ móc túi rồi ném cho hắn tận 1 vạn không thèm nhìn. Phú bà địch thực là đây rồi!
Tên thanh niên vội vã xuống xe, chạy theo Tống Mịch, lấy lại dáng vẻ tự đắc, đại gia khi bước vào đại sảnh.
Tống Mịch bước vào thang máy bấm tầng cao nhất, cửa thang máy chưa kịp đóng đã thấy tên thanh niên chạy vào. Tống Mịch cũng không cản hắn ta, không khi trong thang máy bỗng rơi vào trậm mặc.
"Khụ..khụ, mỹ nữ, anh tên Cao Tiểu Cường"
"Liên quan gì đến tôi!?"
"Không liên quan, không liên quan...chỉ là muốn làm quen mỹ nữ"
"Không cần"
Cao Tiểu Cường: "...." Hắn nói gì được nữa???
"Ting"
Cửa thang máy bật mở, một đoàn người bước vào, đứng đầu là nam nhân mang khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị, ánh mắt sắc lẹm nhìn Tống Mịch, con ngươi chứa đầy sự chán ghét.
"Không ngờ Cẩn tiểu thư còn theo tôi đến tận đây!"
Lăng Giang lên tiếng, giọng điệu mang theo mười phần ghét bỏ.
"Nằm mơ đi"
Tống Mịch bình thản lên tiếng, không thèm lướt nhìn hắn lấy 1 cái.
Lăng Giang đen mặt, nghiến chặt răng, toàn thân phát ra hàn khí khiến ngươi xung quanh hoảng sợ.
"Cẩn Tống Mịch, có gì thì tìm tôi, Y Hân không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tu-nang-cap-thanh-phu-nhan-phan-dien/158898/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.