Nói xong, ngẩng đầu uống liền ba chén, đặt chiếc chén xuống bàn thật mạnh, đi thẳng. 
Mặt Trầm Giang hơi đỏ. Ta nhịn không được cười ha ha—— nơi núi rừng xa xôi, nhưng cũng không thiếu cao nhân, nói vậy cũng là bởi thường ngày chẳng mấy lúc thương tâm, giờ này mới biết khi thương tâm thì khó nhất là tìm được 1 chút an bình. 
Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, càng ngày càng gần, toàn bộ trấn nhỏ đều bị tiếng vó ngựa làm rung động. Ta thu lại nụ cười ——biết rằng hắn nhất định không buông tha ta. 
Mấy trăm người ngựa bao quanh vây xung quanh. Tất cả đều mặc trang phục của cấm vệ quân. Trọng Hoa một thân nguyệt sắc cẩm bào đi từ giữa đoàn người, ta nheo mắt, nhịn không được mà nhìn đến nhập thần: nam tử ấy, khí phách hiên ngang, anh tuấn cao ngất, sặc sỡ loá mắt! —— Hắn, đã từng, là “của ta” … 
Trầm Giang lấy làm kinh hãi, theo trực giác che phía trước ta: “Tiểu Hầu gia, có chuyện gì?” 
Trọng Hoa nhìn ta: “Y đã không còn là tiểu Hầu gia!” 
Lời ít mà ý nhiều. 
Ta cười nhạt: “Náo loạn như vậy, không biết hoàng thượng có lý do gì?” 
Hắn không đáp lời, khuôn mặt âm nghiêm xoay người xuống ngựa, đi tới, một cái tát giáng trên mặt Trầm Giang, cũng không quay đầu lại mà phân phó: “Lôi đi!” 
“Ai dám!” Ta hét lớn một tiếng, xông về phía trước. 
“Ai dám?” Hắn tiến lên phía trước, nắm tay ta, ánh mắt tràn ngập tức giận mà nhìn thẳng vào ta: “Trẫm là thiên tử, xử trí một thị vệ nho nhỏ chẳng lẽ còn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-truong-luu/67476/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.