Ông cố phụ mặt trắng bệch vội vàng tiến lên trước một bước, quỳ rạp xuống đất: “Trường Lưu còn trẻ thiếu hiểu biết, thần dạy dỗ không tốt, để nó phạm sai lầm lớn, thỉnh bệ hạ khai ân! Cựu thần nguyện một mình gánh chịu!” 
Một đám cựu thần cũng đều quỳ xuống cầu tình. 
Có cái gì phải nói dối? Có cái gì phải làm náo loạn? Nhìn chung quanh bốn phía, nơi điện phủ to như vậy, cũng chỉ có ta, một mình ngang nhiên đứng. 
Người nọ ngồi trên ngai vàng, thấy không rõ biểu tình, trầm giọng, nhấn mạnh từng chữ: “Trung Phấn hầu, còn không mau nhận lỗi trước Thừa tướng đại nhân.” 
Liễu đại nhân nửa bên mặt sưng vù, nhưng dáng vẻ lại có chút đắc ý. Ông cố phụ cùng một đám cựu thần liên tiếp nháy mắt với ta, lo lắng không gì sánh được. 
Lặng ngắt như tờ. 
Đều chờ xem Tạ Trường Lưu làm sao ứng phó. 
Ta cười lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng, từng từ từng câu đều thật rõ ràng —— ta nói: “Trường Lưu cả đời này chưa từng đổi ý nhanh như vậy!” 
Một tiếng nổ vang lên, Trọng Hoa mạnh mẽ đứng dậy, vung tay hất đổ mọi thứ trên án rơi xuống mặt đất. Thanh âm ấy đánh thật mạnh vào lòng ta, khiến ta run sợ. Ngẩng đầu nhìn Trọng Hoa, mười năm, ta chưa từng thấy hắn thịnh nộ như thế bao giờ! Cứ tưởng rằng hắn yêu ta, cứ tưởng rằng hắn sẽ tha thứ cho sự cố chấp của mình… Nhưng, đột nhiên không dám khẳng định nữa… 
“Ngươi cho là đây là nơi nào? Sân phơi thiên tử là chỗ để ngươi vô pháp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-truong-luu/67475/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.