Hoa tựa chim quyên. 
Hồng như máu, mùa vừa đến liền kiềm chế không được, vội vàng liều chết mà nở rộ, kinh tâm động phách. Mọi người lại không đành lòng mà nhìn ngắm. Rồi phỏng chừng khi hao hết khí lực, lại lặng lẽ rơi. Toàn bộ nằm trên mặt đất, như nhiếp hồn đoạt phách, không biết lâu ngày có trở thành huyết hận thiên niên? 
Hồng nhan chớp mắt đã già, cũng không như thế? 
Nàng thu tay, chậm rãi đứng dậy. 
Nàng vốn không tên là Ứng Tứ, cũng như người đó vốn không phải là Ngôn nhị công tử. 
Xương Ấp quận chúa của Trung Sơn vương phủ, phụ thân là chú của đương kim hoàng thượng, nắm quyền, mẫu thân xuất thân danh môn, vô cùng hiển hách, thế nhân ai cũng ngưỡng mộ. Tuy là nữ tử, nhưng cũng là bảo bối trong lòng phụ mẫu, mời danh sĩ trong nước đến dạy thơ văn, Vương gia lại tự mình dạy cưỡi ngựa bắn cung. Nhàn thì ngắm hoa mai, tập cưỡi ngựa, cũng một đời tuyệt sắc. Đến cả đứa trẻ trên phố cũng biết “Trung sơn hữu nữ, tuyệt Trường An”. 
Thời gian ấy, mơ hồ nghe qua một cái tên, là Tạ Trường Lưu danh mãn kinh hoa. 
Vừa được mười lăm tuổi, đã muốn được phục tùng trong vương phủ. Cũng là năm đó, nàng xin được cầu thân. Phụ vương luyến tiếc nàng, bình thường không chịu hứa hẹn, đến ngày nào đó, nàng cách bức rèm che theo cha tới cửa cầu thân y. Bỗng dưng đỏ mặt, hoảng sợ né ra. Trong vườn chim quyên sà xuống, nàng hoảng hốt, đưa tay ôm ngực ── tim đập thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-truong-luu/3228427/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.