Ngươi có biết cái gì là phong lưu.
Ngươi có biết cái gì là tương tư.
Đó là thứ đong đầy nỗi nhớ, cũng là trống không.
Nàng hôm nay quả nhiên mang họ Liễu. Buổi sáng chỉ ngồi sững sờ trước cửa, hoặc là làm vài chuyện vẩn vơ, đối diện, là cả vườn xuân hoa mê hoặc, nàng chỉ nhìn, chẳng tìm thấy nổi một câu thơ hợp cảnh.
“Thương tâm nhất là tiếng cười.” Nữ nhân si tình trên thế gian, đâu chỉ có mình nàng? Sợ là sợ, nửa cuộc đời rơi lệ, kết quả chỉ là một chữ “tán”.”Tán” —— Nàng cũng từng sợ, nhưng hôm nay, thứ nàng sợ, cũng chỉ là một chữ “Nàng”.
Tiểu nhi tử vừa tròn mười bốn, bắt đầu đọc 《 hội chân ký 》, vừa vặn bị nàng bắt gặp. Nàng liếc mắt nhìn bìa sách, một thời huyết khí cuồn cuộn, bản thân đã tốn cả đời, vì sao nhi tử cũng rơi vào con đường ấy?! Thật vất vả mới nuôi lớn nó, cuối cùng lại là một kẻ đa tình! …
Nàng oán hận giật sách, mắng: “Ngươi đọc thứ này?! Để xem ta nói gì với lão tử ngươi!”
Nhi tử hoảng hốt mà lui ra.
Chưa hết giận, nàng quay đầu, nhặt sách lên, xé nát.
Tuy dọa sẽ nói cho lão tử, lại không biết người nọ sẽ mặc kệ… Nàng sợ “Nàng”, nhưng ngày tháng trôi qua, nàng sức cùng lực kiệt, nàng mình đầy vết thương, ở giữa phân phân hợp hợp đã sinh ra vài thứ, đã từng, khiến lòng người rét lạnh…
Chậm rãi ngồi trở lại, tiểu nha đầu vô thanh vô tức tiến vào, thu dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-truong-luu/3228426/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.