Yên hoa tam nguyệt, khi chạng vạng thuyền mới tới thành Dương Châu. Những đoàn người ngựa đạp trên cỏ trở về, trà lâu chật chội vọng tiếng cười ồ, ta không chủ động mà bị dòng người đưa đẩy. Không khí còn mang hơi nước, nữ tử son phấn gọi người nhớđến những chuyện phong lưu. 
Hoa mai lay động —— 
Ta lại bắt gặp vị đạo ấy từ trong thiên quân vạn mã! Tựa như đã ăn sâu vào tiềm thức! Ta ở trong đám người ra sức quay đầu lại, nhìn xung quanh, cố để không bị dòng người cuốn đi. 
Không có. 
Có điểm thất vọng, lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt liền đảo qua tửu lâu bên cạnh, phát hiện một ánh mắt mạnh mẽ—— hắn đứng trên lầu, hai tay nắm lấy lan can, thân thể tựa vào đó mà nhìn ta. Thì ra hắn tìm được ta rồi. Ánh mắt trong phút chốc giao nhau, biểu tình trên mặt hắn, ta nghĩ hẳn là mừng rỡ. 
Hắn vội vã xoay người, biến mất khỏi tầm nhìn của ta. Chưa kịp sửng sốt, hắn đã xuyên qua đoàn người đến trước mặt ta. 
Liễu Tam công tử trong mười dặm xuân phong đất Giang Nam chăm chú nhìn ta. Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, trong nháy mắt, dường như mơ màng ảo giác —— ánh mắt này, dạy cho ta biết thế nào là tâm vô bàng vụ (nôm na là tâm không vướng bận). 
Hắn lúng túng, như là muốn nói cái gì, nhưng, có thể nói gì đây? Hắn thậm chí không biết ta là ai. 
Tựa tình nhân, huynh đệ, bằng hữu thất lạc trong loạn thế, bằng một chút vết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-truong-luu/3228418/chuong-20-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.