Đều là khách qua đường, hà tất phải câu nệ? Ứng Tứ mở bao quần áo, ném cho ta một vò rượu nhỏ. Chẳng biết từ lúc nào, ta đã tập thành thói quen cứ ngồi một chỗ là uống rượu. Nói đến uống rượu, Ứng Tứ tửu lượng cũng tốt, một chén lại một chén, mặt không hề biến sắc. Trước đây nàng từng nói nàng “Lạc phách giang hồ tái tửu hành” (Lạc bước giang hồ bầu bạn cùng rượu), hôm nay nghĩ lại, thật bất hạnh. Suy nghĩ một chút, cầm rượu đưa cho cho người nọ, khách đồ tuyết dạ, giữa tư vị mất hồn, bất quá ta hiểu rõ, nếu không có rượu, người ta làm cách nào để quên đi?
Người nọ vững vàng nhận lấy, mở nắp, uống một ngụm, mỉm cười. Đáng lẽ nên uống rượu ngắm nữ nhân, nhưng hắn chỉ chậm rãi ngửa đầu, phảng phất như không muốn để rơi một giọt nước…
Trăng treo giữa không trung.
Tiếng tiêu vang vọng, hai mươi bốn nhịp cầu trúc phát ra từng tiếng kêu nức nở, như hờn như oán, đứt từng khúc ruột. Ánh trăng cong như cung nỏ tỏa ánh sáng lung linh.
Hắn cố mượn ba phần men say, bộc lộ thê lương điên cuồng.
Khúc chuyển thấp, một tiếng khóc nhất thời vang lên. Quay đầu lại thấy Ứng Tứ chôn mặt khóc thất thanh, chẳng lẽ là hắn câu dẫn nước mắt nàng? Vốn tưởng rằng đã có thể chôn giấu tầng tầng đau khổ nhiều năm như vậy, rốt cục lại bị hắn dùng một khúc tiêu thành toàn. Ta quay đầu nhìn phong cảnh.
Là ai cố ý tấu lên khúc nhạc đau thương?
Chẳng rõ là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-truong-luu/3228416/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.