Nghe nói Nguyên Thục phi có tiếng nói cao nhất, tỷ lệ cược là một ăn hai, còn Tề Đức phi bị xem thường nhất, tỷ lệ cược là một ăn mười.
Không biết tại sao họ lại tích cực trong việc làm bia đỡ đạn như vậy.
Trước khi làm nhiệm vụ lễ hội đèn lồng, Trương Cố Dương còn mang đến cho hoàng hậu một chiếc đèn thỏ, cũng không phải vật quý giá gì, trên đường đầy rẫy, vậy mà nàng còn xem như báu vật.
Ta dùng viên đá đánh vỡ nó.
Nàng có vẻ hơi buồn?
Cái này có gì phải lo lắng, lần sau ta sẽ làm cho nàng một chiếc đèn phượng hoàng, đảm bảo tốt hơn cái đèn thỏ kia trăm lần.
Ta tự mình ra ngoài thì đơn giản, nhưng đưa người theo lại là lần đầu, mấy lần suýt bị tuần tra bắt gặp, trong lúc khẩn cấp ta chỉ có thể giúp nàng một tay, nhưng dường như phương pháp không đúng, làm nàng bị ngã.
Ra ngoài mua cho nàng một chai dầu thuốc thôi.
Có lẽ hoàng hậu ở trong cung quá lâu, ra ngoài thấy gì cũng mới mẻ, nàng nhìn các quầy hàng, ta nhìn thị vệ, nàng suy nghĩ cách mang đồ ăn cho Thúy Thúy, ta nghĩ đến đường đi của hoàng đế ở chợ đèn.
Ta có lòng nhắc nhở nàng tốt nhất không nên mang đồ về, Trương Cố Dương đến quá thường xuyên, bất cứ thứ gì từ ngoài cung đều không qua mắt hắn.
Nhưng nàng lại nghĩ ta nghèo?
Nàng nhìn đâu ra ta nghèo?
Ta, sát thủ đứng đầu tổ chức, không ra ngoài có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trong-bap-cai-o-hau-cung/3729935/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.